Bùi lão phu nhân biến mất, những kẻ hầu hạ quanh bà cũng không còn.  

 

Ngay cả khu viện bà sống mấy chục năm cũng trống rỗng, như thể chưa từng có ai ở.  

 

Bên ngoài đồn rằng lão phu nhân bạo bệnh, được đưa về quê nhà Tuần Dương dưỡng bệnh.  

 

Nhưng vết m.á.u còn sót lại trên phiến đá xanh trong sân lại ngầm chứng minh đêm qua không hề yên ả.  

 

Chỉ có điều, tất cả những điều này, Bùi Mục Dã đều giấu nhẹm với ta.  

 

Đêm ấy, ta ngủ rất ngon.  

 

*****

 

Bùi Phủ giờ đây vắng lặng, một nửa gia nhân bị đuổi đi.  

 

Bùi Trường Phong sau biến cố mẫu thân bị lưu đày, cũng chuyển ra ngoài sống.  

 

Hai tháng sau, ta gặp lại hắn.  

 

Hắn dựa vào danh tiếng của Bùi gia để bước vào quan trường, trở thành thuộc hạ của Hình bộ Thượng thư.  

 

Biên cương lúc này lại có giặc Khương Nhung xâm phạm, Bùi Mục Dã phải quay về Mạc Bắc.  

 

Tối hôm đó, ta ra cổng cung đợi chàng. 

 

Mới chớm đông, bầu trời đã bắt đầu lác đác những bông tuyết.  

 

Bùi Trường Phong xuất hiện cùng một nhóm quan viên, trên mình khoác bộ lục phẩm quan phục màu xanh lam, giữa đám người trông khá nổi bật.  

 

Nhìn thấy ta, hắn khựng lại, khẽ gật đầu gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”  

 

Lão phu nhân bị Bùi Mục Dã xử lý không rõ tung tích, đường đường là con trai ruột mà Bùi Trường Phong không hề oán hận gì sao?  

 

Ta không dám chắc.  

 

Nhưng sự bình thường đến khác lạ của hắn lúc này, lại khiến ta có cảm giác kỳ quặc.  

 

Bùi Mục Dã bước ra, vẻ mặt trầm trọng hơn mọi khi.  

 

Chàng nắm lấy tay ta, nhìn lên bầu trời tuyết ngày càng dày, giọng nói u ám:  

 

“Vị Ương, lần này ta đi, có lẽ cả mùa đông sẽ không về.”  

 

16  

 

Đêm trước ngày xuất phát, hiếm khi Bùi Mục Dã lại ngoan ngoãn như vậy trên giường.  

 

Chàng chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy ta từ phía sau, như thể muốn hòa ta vào tận xương tủy của chàng. 

 

Ta khẽ vỗ lên tay chàng:

 

“Chàng có thể hứa với ta một chuyện không?”  

 

“Hứa gì?”  

 

“Có thể ít bị thương một chút không?”  

 

Bùi Mục Dã vùi đầu vào hõm cổ ta, bật cười khẽ:  

 

“Nhưng ta phải ra chiến trường, ta không phải thần thánh, g.i.ế.c giặc sao có thể không bị thương?”  

 

Ta từ dưới gối lấy ra một chiếc bùa hộ mệnh nhỏ, nhét vào tay chàng.

 

“Bảo vệ bản thân thật tốt.”  

 

“Ta sẽ đau lòng.”  

 

Thân hình đang áp sát lấy ta bỗng cứng đờ trong khoảnh khắc, ngay sau đó lại càng siết chặt ta hơn.  

 

“Được.”  

 

17  

 

Sau khi Bùi Mục Dã đi, ta bắt đầu quản lý sản nghiệp của Bùi phủ. Càng xử lý, ta càng phát hiện ra một sự thật kinh ngạc: Bùi Phủ quả thực là một gia tộc giàu nứt đố đổ vách.  

 

Có thể nói, một nửa kinh thành mang họ Bùi cũng không quá lời.  

 

Lúc này, ta mới hiểu hết hàm ý câu nói trước khi đi của chàng: "Nàng thích tiêu gì, cứ tiêu."  

 

Tư tâm trỗi dậy, ta muốn xả cơn giận đã chất chứa trong lòng suốt mười mấy năm qua.  

 

Vì vậy, ta nghĩ mọi cách để gây rắc rối cho nhà họ Trình.  

 

*

 

Người đời có câu: "Có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay." Huống chi, giờ ta không chỉ có tiền mà còn có cả quyền.  

 

Ta cho người đến quấy phá các cửa hàng của Trình gia, từ xưởng vải, tửu lâu đến lạc phường, khiến việc làm ăn của họ rối tung rối mù.  

 

Trình gia báo quan, nhưng quan phủ kinh thành đều đã được ta dùng tiền lót tay, chỉ làm ngơ.  

 

Trình Nghiêm – một tiểu quan ngũ phẩm – bị chỉnh đến mức xoay không kịp, đành tìm đến Bùi phủ cầu cứu, mong ta ra tay giúp đỡ.  

 

Ta cho người dẫn họ đến sảnh tiếp khách. Khi vừa bước vào, ta đã nghe thấy giọng của Trình Mộng Như:  

 

“Cha à, con đã nói rồi, con tiện nhân Trình Vị Ương đó có thể nói được gì chứ? Nếu nó có chút thể diện, thì chẳng phải đã sớm giúp đỡ nhà mình rồi sao?”  

 

“Cái tên Bùi Mục Dã ấy, chắc sớm đã chơi chán nó rồi. Hắn nuôi không biết bao nhiêu đàn bà bên ngoài, giờ chắc chỉ để nó lại trong phủ làm đồ trang trí. Có khi bây giờ còn sống khổ hơn lúc chưa gả đi ấy chứ.”  

 

Nghe vậy, ta kéo vạt váy, ung dung bước vào.  

 

Trình Mộng Như thấy ta liền sững người.  

 

Bởi trên người ta khoác chiếc áo choàng mà nàng đã tốn rất nhiều tiền cũng không đặt nổi ở thêu phường.  

 

Trên đầu ta cài cây trâm vàng nàng từng ưng ý ở hiệu trang sức nhưng bị người khác ra giá cao hơn mua mất.  

 

Trình đại nhân nhìn chằm chằm mấy hộ vệ vạm vỡ phía sau ta, lắp bắp chỉ tay:  

 

“Đây… chẳng phải những người đã đến phá phách cửa hàng nhà ta sao!”  

 

Ta cười dịu dàng:  

 

“Cha, đây là thân vệ của Bùi phủ. Xin cha chớ nói bậy.”  

 

Nghe vậy, Trình Nghiêm như hiểu ra điều gì.  

 

Ông ta đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt ta mà mắng:  

 

“Hóa ra tất cả là do ngươi! Đồ bất hiếu, con tiện nhân này! Gả vào nhà người ta rồi còn quay lại cắn gia đình mình! Ngươi muốn gì đây?”  

Advertisement
';
Advertisement