Lời vừa dứt, một mũi tên sắc bén xé gió lao tới.

 

Mũi tên không chỉ làm tóc ta xõa tung, mà còn ngăn cách ta và Bùi Trường Phong. 

 

Ta nhìn đám cường đạo cầm đao tiến gần, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn ta, rồi trầm giọng nói:

 

"Ta đi gọi quan binh! Muội chờ ta!"

 

Hắn thúc ngựa phóng đi, ta nhìn theo bóng lưng hắn, không chút thất vọng.

 

Quả nhiên hắn không đáng tin.

 

Từ khi quen biết hắn, hắn chưa từng cho ai chút hy vọng.

 

Hộ vệ mà Bùi Mục Dã phái theo ta, dù mỗi người địch nổi mười, nhưng vẫn bị ép lùi từng bước.

 

Họ bảo ta chạy về hướng Thịnh Kinh, ta không chần chừ, lập tức quay đầu chạy.

 

Rất nhanh đã có người đuổi theo, vừa đuổi vừa trêu chọc như đùa giỡn với con mồi:

 

"Tiểu cô nương còn muốn chạy đi đâu?"

 

"Hôm nay bọn ta nhất định phải vui vẻ một trận mới được..."

 

Tim ta đập loạn xạ, cảm giác như sắp nổ tung.

 

Hôm nay e là ta không thoát khỏi rồi.

 

Trong đầu hiện lên hình ảnh cuối cùng chính là Bùi Mục Dã, ta nhớ lúc ấy, ở bên ngoài thanh lâu, chàng cúi người bế ta lên, ánh đèn phố dài rực rỡ, trong mắt ta chỉ còn lại bóng dáng chàng.

 

Nếu biết hôm nay xảy ra chuyện này, tối qua khi chàng hỏi dồn ta có thích chàng không, ta nên gật đầu.

 

Chân mềm nhũn, phía sau đã vang lên tiếng cười khả ố khi một tên vươn tay chộp tới ta.

 

Nhưng ngay giây sau, n.g.ự.c hắn bị một mũi tên xuyên thẳng qua.

 

Ta sững sờ quay lại, chỉ thấy một bóng dáng áo xanh cưỡi ngựa phi tới, tay cầm trường cung kéo căng dây, ba mũi tên cùng lúc xuyên thủng ba tên cường đạo gần ta nhất.

 

Là Bùi Mục Dã.

 

Ta biết, ta không c.h.ế.t được.

 

Nhẹ nhõm thở phào, ngay lập tức ngã khuỵu xuống đất, nhìn chàng như ác thần từ địa ngục đến, c.h.é.m g.i.ế.c bọn cường đạo như thái rau chặt củi.

 

Máu đỏ nhuộm đầy y phục chàng, chàng kéo lê thanh đao đứng trước mặt ta, như một La Sát từ địa ngục, nhưng ta lại nhìn chàng mỉm cười.

 

Bùi Mục Dã cúi xuống trước mặt ta, dùng tay áo sạch nhẹ nhàng lau đi bụi trên mặt ta, rồi nhéo một cái, giọng hơi bực:

 

"Còn cười được à?"

 

"Còn sống, tất nhiên phải vui mừng."

 

Chàng hơi nhíu mày, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve gương mặt ta.

 

Hồi lâu mới nói:

 

"Sẽ không có lần sau."

 

Lời này như nói với ta, cũng như nói với chính chàng.

 

Ta chợt nhớ đến lời mẹ khi còn sống. Khi ta ngã trong sân, bà đỡ ta lên, tay chạm vào mặt ta giống như chàng bây giờ.

 

Bà từng nói: "Yêu một người, phản ứng đầu tiên chính là đau lòng."

 

Ta nhẹ nhàng đưa tay ra, giọng có chút đáng thương:

 

"Chân bị trẹo rồi."

 

Bùi Mục Dã không nói gì, nhấc bổng ta lên như xách một con gà con. Ta nhắm mắt dựa vào lồng n.g.ự.c nhuốm m.á.u của chàng, tiếng tim đập mạnh mẽ, nóng bỏng, khiến ta cảm thấy an tâm.

 

Mẹ ơi, ngoài người ra, cuối cùng Vị Ương cũng có người đau lòng vì con rồi.

 

"Ngươi có vui mừng không?"

 

15  

 

Trên đường trở về phủ, chúng ta gặp phải một đoàn quan binh do Bùi Trường Phong dẫn đầu, đến muộn màng.  

 

Thấy ta cùng Bùi Mục Dã xuất hiện bên nhau, hắn khựng lại, một lát sau mới nói:  

 

“Tẩu không sao là tốt rồi, chỉ trách ta đến muộn.”  

 

“Không sao.”  

 

Ta đáp nhẹ nhàng, giọng bình thản.  

 

Bùi Trường Phong khẽ ngẩn ra:  

 

“Tẩu không trách ta sao?”  

 

Ta lắc đầu:

  

“Ta chưa từng kỳ vọng gì ở ngươi, thì sao có thể trách được? Huống hồ, thân thể của tiểu thúc yếu đuối, giữ được mình đã là may mắn rồi, đâu thể so với phu quân ta – người cường tráng mạnh mẽ, không chỉ bảo vệ được bản thân mà còn cứu được ta.”  

 

Ánh mắt của Bùi Trường Phong thoáng trở nên phức tạp, bàn tay bên hông nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng vẫn không thốt ra lời nào.  

 

Hắn từng mỉa mai Bùi Mục Dã, ta không quên.  

 

Bùi Mục Dã không màng đấu khẩu, nhưng ta thì nhỏ mọn, phải trả lại chút công bằng cho chàng. 

 

Thu lại ánh mắt, ta vô tình nhìn thấy Bùi Mục Dã đang cười khẽ, khóe môi cong lên một chút rồi nhanh chóng biến mất.  

 

Chàng thả ta xuống, để đám nha hoàn dìu ta vào phòng nghỉ. Sau đó, chàng gọi bốn, năm vị đại phu đến để chữa trị cho vết thương nhỏ của ta.  

 

Ta cảm thấy phiền phức, định đi tìm chàng, nhưng các nha hoàn liền ra sức ngăn cản, vẻ mặt cẩn trọng:  

 

“Phu nhân cứ an tâm nghỉ ngơi, hiện tại trong phủ... đang bận ạ.”  

 

Sáng hôm sau, ta mới biết rằng nhóm thổ phỉ hôm qua nhận tiền để g.i.ế.c người, và mục tiêu chính là ta.  

 

Kẻ bỏ tiền mua mạng ta, chính là Lão phu nhân nhà họ Bùi.  

 

Bà ta căm hận việc ta vừa bước chân vào Bùi gia đã đoạt quyền quản gia của bà, còn khiến đệ đệ ruột của bà gặp họa.  

 

Thế nên toàn bộ đám thổ phỉ nhắm vào ta.  

 

Một người không biết võ công như Bùi Trường Phong lại dễ dàng thoát khỏi vòng vây.  

 

Ta không rõ Bùi Mục Dã đã làm gì vào đêm đó, chỉ biết rằng phủ Bùi sáng hôm sau vắng lặng hẳn.  

Advertisement
';
Advertisement