Những ngày sau đó, Bùi Trường Phong liên tục đến phủ, nói cho ta những tin tức mới trên triều đình.
Hắn nói, hiện nay Hoàng thượng nghi kỵ quá nặng, Bùi Mục Dã làm bất kỳ điều gì cũng có thể mang họa sát thân.
Hắn lại hỏi ta có liên lạc được với Bùi Mục Dã hay không, nhất định phải khuyên chàng không được về kinh.
Ta ngày càng lo lắng, cuối cùng nghĩ ra được một cách.
“Ngày mai, giám quân đi Mạc Bắc sẽ khởi hành. Hắn khó tiếp cận, nhưng những tùy tùng đi theo hắn thì có thể dùng tiền để mở lời. Ta sẽ viết một bức thư, nhờ người mang đến cho phu quân, bảo chàng ấy tuyệt đối không được trở về.”
Bùi Trường Phong thở phào nhẹ nhõm:
“Được.”
Trước khi rời đi, hắn đứng ở hành lang, quay đầu nhìn ta. Dưới bóng râm, nét mặt hắn mờ mịt, khó mà đoán được cảm xúc.
“Vị Ương, bất luận nàng có tin hay không, ta thật lòng với nàng.”
Ta im lặng thật lâu, không đáp.
Hắn như đưa ra một quyết định nào đó, nhấc chân, sải bước rời đi.
19
Tin đồn rằng Bùi Mục Dã có ý mưu phản, triều đình sắp ra tay bình định, lan truyền khắp nơi như gió cuốn.
Dù chưa có thánh chỉ chính thức, nhưng trên đường phố lớn nhỏ, lòng dân hoang mang, bất an.
Trước Bùi phủ, người tụ tập đông nghẹt, cấm quân ngày đêm canh gác, lo ta thừa cơ bỏ trốn.
Trình Mộng Như cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù. Nàng muốn đến Bùi phủ để giậu đổ bìm leo, nhưng bị cấm quân chặn lại ngay bên ngoài.
Đúng lúc đó, Bùi Trường Phong xuất hiện, cấm quân không cản đường hắn.
Dạo gần đây, hắn thường xuyên đến, chưa từng bị ngăn cản lần nào.
Thấy cảnh này, Trình Mộng Như liền cười nhạo ngay trước Bùi phủ:
"Muội muội ta thật có bản lĩnh. Trước khi cưới thì đổi phu quân, giờ phu quân lâm nạn, lại dây dưa không dứt với vị hôn phu cũ, giờ đã thành tiểu thúc."
Lúc này trước cổng Bùi phủ đã có không ít người tụ tập, lời nàng vừa nói liền truyền đi nhanh chóng.
Chuyện ta và hai huynh đệ nhà họ Bùi bị đồn đại khắp nơi, thêu dệt đủ mọi thị phi.
Khi nha hoàn kể lại chuyện này cho ta, Bùi Trường Phong đang ngồi trong sân, ung dung hâm rượu.
Hắn gần đây ngoài chính sự thì có khi chẳng vì việc gì cũng ghé thăm phủ, uống trà, thưởng rượu.
Ta không tin hắn không nghe thấy những lời đồn bên ngoài.
Nghe ta nhắc đến chuyện này, tay Bùi Trường Phong khựng lại giữa chừng, nhưng vẫn giữ vẻ không bận tâm:
"Ta vốn là kẻ phong lưu nổi danh ở kinh thành, mấy chuyện này với ta chẳng qua là chuyện thường ngày."
Ta gật đầu, không tỏ rõ cảm xúc:
"Thế còn danh tiếng của ta? Cũng chẳng là gì sao?"
Bùi Trường Phong ngồi đối diện ta, ngẩn ra một lúc, sau đó bất ngờ thu lại vẻ bất cần, nhìn ta chăm chú với nét mặt nghiêm túc hiếm hoi.
"Muội từng có tình cảm với ta, đúng không? Vị Ương, ta muốn muội. Danh tiếng hỏng thì có sao, nếu đại ca có chuyện, ta sẽ cưới muội."
"Ta là thê tử của chàng ấy."
"Muội thật sự thích đại ca sao? Hắn đã ép muội!"
"Không phải!"
Ta cau mày nhìn hắn, cơn giận trào dâng:
"Đã từng, khi còn hôn ước, có lẽ ta từng thật lòng với ngươi. Nhưng ngươi đã đem trái tim ta cho chó ăn. Là Bùi Mục Dã nhặt lại từng mảnh, giữ gìn cẩn thận, để nó ấm lên, và đập lại một lần nữa."
Bùi Trường Phong trở nên kích động, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
"Cho ta một cơ hội nữa, Vị Ương. Ta có thể giống như huynh ấy! Không, ta có thể làm tốt hơn!"
"Ngươi không bằng chàng ấy, vĩnh viễn không thể bằng được."
Ta không rút tay ra nổi, liền dùng tay kia tát hắn một cái thật mạnh.
"Chàng ấy sẽ không nói những lời như 'danh tiếng hỏng cũng không sao', càng không thừa cơ lợi dụng. Ngươi so với chàng ấy, ngay cả một sợi tóc cũng không bằng."
Bùi Trường Phong khựng lại, nhìn ta đầy sững sờ, rồi cúi đầu bật cười.
"Nhưng Vị Ương, đại ca không thể trở về nữa. Lá thư muội viết bảo hắn đừng về chính là bằng chứng khiến Hoàng thượng càng nghi ngờ hắn. Giờ đây, hắn đã thành phản tặc của triều đình, kẻ phản nghịch. Hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau."
"Cái gì?"
Ta lảo đảo lùi lại một bước.
Bùi Trường Phong cười lớn đầy khoái chí:
"Ta sẽ mạnh hơn đại ca, sẽ có được mọi thứ ta muốn. Quyền lực, và cả muội nữa, Vị Ương. Ngày đó sẽ không còn xa đâu."
20
Chưa đầy mấy ngày, cả kinh thành đã hoàn toàn thay đổi.
Cấm vệ quân đồng loạt bao vây phủ đệ của nhiều quan viên, khắp nơi m.á.u chảy thành sông, tiếng khóc than vang vọng không ngừng.
Thừa tướng tạo phản.
Ông ta dẫn người vây kín hoàng thành, giam lỏng Hoàng đế, ép viết chiếu thư nhường ngôi, để danh chính ngôn thuận bước lên làm Hoàng đế.
Hôm ấy, Bùi Trường Phong uống rất nhiều rượu. Hắn giống như phát điên, lảo đảo xông thẳng vào phủ.
“Đại sự! Đại sự sắp thành rồi!”
“Từ nay ai còn dám nói ta không bằng hắn, Bùi Mục Dã? Ta đâu phải kẻ ăn chơi vô dụng! Chỉ cần Thừa tướng đăng cơ, ta sẽ là đại công thần!”
“Vị Ương! Không ai dám bàn tán về chúng ta nữa, cuối cùng chúng ta cũng có thể bên nhau rồi.”
Hắn lao thẳng vào sân viện của ta, khiến các nha hoàn hoảng sợ hét lên không ngừng.