Còn ta, đúng lúc đang cố gắng giấu một người đàn ông xuống giường.
Đáng tiếc lại bị Bùi Trường Phong nhìn thấy ngay tại trận.
Hắn lập tức sa sầm mặt:
“Hắn là ai?”
Ta chỉnh lại y phục, có chút khó hiểu nhìn hắn:
“Liên quan gì tới ngươi?”
Sắc mặt Bùi Trường Phong đen đến đáng sợ. Hắn rút kiếm bên hông, bước từng bước đến gần ta.
“Vậy ngoài Bùi Mục Dã ra, kẻ khác cũng được sao? Tại sao không phải ta?”
Hắn lật chăn lên một cái.
Ngay tức khắc, hắn bị một cú đá thẳng vào người, lăn lộn trên đất.
Trên giường, Bùi Mục Dã mặc bộ y phục dã chiến, ánh mắt sắc lạnh. Cú đá ấy làm Bùi Trường Phong đau đến mức nằm ôm bụng, mãi không đứng dậy nổi.
Hắn đau đớn ôm lấy bụng mình, không thể tin nổi mà gào lên:
“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”
“Ta về nhà ta, ở phòng của phu nhân ta, ngươi thấy lạ lắm sao?”
Bùi Mục Dã đứng dậy, bước tới trước mặt Bùi Trường Phong, từ trên cao nhìn xuống.
“Đồ ngu, ngươi y như mẹ ngươi, đều là kẻ ngu xuẩn.”
Bùi Trường Phong không biết, ngay khi hắn hỏi ta liệu có thể liên lạc với Bùi Mục Dã hay không, ta đã bắt đầu nghi ngờ.
Trước khi rời đi, Bùi Mục Dã từng nói với ta rằng, chàng và Hoàng đế lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình như huynh đệ. Ngọc tỷ của Hoàng đế thậm chí còn được giao cho chàng bảo quản.
Vậy lời đồn Hoàng đế nghi kỵ Bùi Mục Dã hoàn toàn không hợp lý.
Sau khi Bùi Trường Phong rời đi, ta ra sân sau, mở một chiếc lồng sắt, buộc một phong thư vào chân con bạch điêu tuyết trắng.
Đó là con điêu mà Bùi Mục Dã thuần phục ở Mạc Bắc, cả đời chỉ nhận một chủ. Khi cần thiết, ta chỉ cần gửi thư qua nó, và điêu sẽ mang thư đến tận nơi.
Nội dung thư ta viết:
“Hoàng thượng gặp nguy, Bùi Trường Phong mắc bệnh, mau về.”
Bùi Mục Dã mang theo mấy chục vạn đại quân, lập tức hồi kinh.
Chẳng qua chàng nhớ ta, nên đi trước một bước.
Tính toán thời gian, hiện tại mười vạn đại quân đã đến ngoài hoàng thành.
Ngoài phủ đã bắt đầu có tiếng động lớn, chứng tỏ tình thế đã đảo ngược, kế hoạch của Bùi Trường Phong hoàn toàn sụp đổ.
Nghe tiếng c.h.é.m g.i.ế.c ngoài kia, Bùi Trường Phong lại bật cười như điên:
“Ta làm tất cả những điều này, chỉ để nàng nhìn ta thêm một lần.”
“Nàng còn nhớ không? Năm đó nàng lần đầu đến phủ, mới mười tuổi. Ta đang đọc sách trong thư phòng, nàng đứng bên cửa sổ lén nhìn ta, nói ta thật đẹp trai. Lúc đó, hai má nàng đỏ bừng, rất đáng yêu.”
“Ta vốn… đã có tất cả.”
Hắn nằm dưới đất, vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm không dứt.
Ta chỉ muốn khâu miệng hắn lại.
Người đàn ông bên cạnh nhìn ta, nhếch mép cười như không cười. Ta đành lén lút siết tay hắn, nhẹ giọng dỗ dành:
“Chàng đẹp trai, chàng là đẹp nhất.”
21
Cuộc biến loạn trong cung chỉ trong một đêm đã được dẹp yên, kinh thành nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu.
Tuy nhiên, bên trong triều đình lại diễn ra một cuộc thanh trừng quy mô lớn.
Những kẻ dẫn đầu cuộc tạo phản đều bị xử tội tru di cửu tộc, không một ai thoát.
Bùi Trường Phong, người tham gia mưu đồ phía sau, vốn cũng phải chịu tội tương tự. Nhưng Hoàng đế đã ngầm hiểu mà bỏ qua, chỉ xử một mình hắn.
Ngày hắn bị c.h.é.m đầu, có người mang đến một bọc vải gói đồ đưa cho ta, nói rằng đây là thứ Bùi Trường Phong nhờ gửi lại trước khi chết.
Bên trong là chiếc khăn tay ta từng tặng hắn.
Khăn tay gói một viên ngọc đỏ rực như máu.
Bùi Mục Dã cầm viên ngọc lên nghịch, vẻ mặt khó hiểu:
“Đây là thứ gì?”
Ta cầm lấy, đột nhiên nhớ ra.
Đây chính là viên ngọc mà ngày xưa Bùi Trường Phong từng dùng tiền sính lễ của nhà họ Bùi để đổi lấy, chỉ để lấy lòng một nữ tử thanh lâu.
Thì ra hắn đã lấy lại nó.
Nhưng… có ý nghĩa gì đâu chứ.
Ta thở dài, đưa viên ngọc cho quản gia:
“Là thứ đáng tiền, mang nhập vào kho đi.”
Bùi Mục Dã nhìn ta, bất giác bật cười:
“Phu nhân của ta yêu tiền thế này, phu quân đây phải cố gắng kiếm tiền thật nhiều mới được.”
Ta ngoắc tay với chàng.
Chàng ngoan ngoãn cúi người lại gần.
“Hoàng thượng sai chàng điều tra tham ô phải không?”
Chàng đặt hai tay sau đầu, thản nhiên nằm xuống trên đùi ta, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ:
“Đúng vậy, chán đến chết.”
“Ta có chuyện muốn nhờ.”
“Chuyện gì?”
“Điều tra nhà họ Trình, càng mạnh tay càng tốt.”
Bùi Mục Dã khựng lại một chút, dường như nhận ra điều gì đó, liền đưa tay nhéo má ta, bật cười khẽ:
“Tuân lệnh.”
“Phu thê chúng ta ấy mà, từ nay về sau chỉ có nhau mà thôi. Ai cũng đừng mong rời xa ai.”
22
Rất lâu, rất lâu về sau, ta cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi đã chôn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm:
“Lúc đó, tại sao nhà họ Trình lại được định thân với nhà họ Bùi? Vì sao lại là ta?”
Khi đó, nhà họ Bùi đã là một gia tộc quyền quý cao vời vợi. Trình Mộng Như hao tâm tổn trí muốn thay ta thế chỗ, nhưng cũng không có cách nào làm được.
Một cơ hội tốt như vậy, làm sao lại rơi vào tay ta?
Khi ấy, Bùi Mục Dã đang chơi đùa cùng con nhỏ trong sân. Chàng tung bé lên như đang đùa với búp bê, rồi đón lấy.
Đứa trẻ ba tuổi, nhưng lại dạn dĩ giống hệt chàng, không những không sợ mà còn cười khúc khích vì trò chơi.
Nghe câu hỏi của ta, chàng quay đầu lại nhìn, cười khẽ, trong mắt mang chút bất đắc dĩ:
“Tại sao ư? Bởi vì hôn sự đó là do ta định ra.”
“Cái gì?”
Ta sững sờ nhìn chàng.
“Sao lại là chàng?”
Bùi Mục Dã cúi đầu cười nhẹ:
“Khi đó nàng còn quá nhỏ, hẳn là không nhớ đâu.
Năm ta mười bảy tuổi, phụ thân ta tử trận, lại bị vu oan là uống rượu gây họa, khiến hàng vạn binh sĩ bỏ mạng. Khi di thể ông được đưa về kinh thành, mọi người đều căm phẫn, mở quan tài ra, ném rau thối nước bẩn lên thi thể.
Thi thể của ông bị hất xuống đất. Khi đó, một bé gái năm tuổi như nàng đã lấy chiếc áo choàng nhỏ của mình đắp lên ông, giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho cha ta.”
“Nhiều năm sau, chân tướng được làm sáng tỏ, oan khuất của cha ta được rửa sạch, cũng từ đó ta bắt đầu lập công danh sự nghiệp.”
Những điều hắn kể, ta thực sự không còn ấn tượng. Chỉ nhớ chiếc áo choàng đó là do mẹ ta tiết kiệm tiền mua cho. Ngày ta trở về, thấy ta không còn áo, bà đã xót xa mấy ngày liền.
“Về sau, nhà họ Bùi trở thành dòng dõi quyền quý mới, ai ai cũng muốn kết thân. Khi đó, ta nhớ nàng sống không được tốt, nên nghĩ tới nàng. Ta hơn nàng nhiều tuổi, sợ nàng chịu ủy khuất, nhưng Trường Phong lại gần tuổi nàng hơn, dáng vẻ cũng coi như ra dáng, miễn cưỡng xứng đôi. Thế nên mới thay nàng định hôn sự. Không ngờ, lại khiến nàng phải chịu bao khổ sở.”
Mọi chuyện đều quá kỳ diệu.
Như thể quanh quẩn vòng vèo, duyên phận giữa ta và Bùi Mục Dã vốn đã định trước.
Ta bất giác hỏi thêm một câu khác:
“Vậy hôm đó, ở bên ngoài thanh lâu, khi chàng ôm ta lên ngựa, nghe ta nói muốn gả cho chàng, lúc ấy chàng đã nghĩ gì?”
Bùi Mục Dã thoáng sững người.
Chàng ôm con, hơi ngẩng đầu, đón ánh nắng, đôi mày nở nụ cười rạng rỡ:
“Khi đó, ta đã nghĩ rằng...
Ánh sáng năm mười bảy tuổi từng chiếu lên ta, cuối cùng cũng lại một lần nữa thuộc về ta rồi.”
-HẾT-