"Từ gia làm kiểu này thì quá đáng quá!"
"Đúng đấy, qua cầu rút ván đã đành, còn đánh người ta ra nông nỗi này nữa."
"Cùng thôn với nhau cả mà, sao trước kia không nhận ra bụng dạ người Từ gia thâm độc như vậy nhỉ…"
Mọi người câu này tiếp nối câu kia, không hẹn mà cùng chỉ trích hành vi của người Từ gia.
Thế giới này là vậy đấy, có lúc chân tướng sẽ không có sức ảnh hưởng bằng dư luận.
Trước đây, khi Cố gia và Từ gia kết thân, kế đó là Từ Vô Khả thi đậu đồng sinh, mặc dù mọi người không nói xấu gì nhưng phỏng chừng ai cũng nghĩ một cô nương béo ú, xấu xí và ngốc nghếch như nguyên chủ không xứng với Từ Vô Khả.
Bởi vậy mà cho dù Từ gia từ hôn thì khéo một số người ở đây còn thầm ủng hộ hành động của Từ gia.
Nhưng giờ đây, lời lẽ đanh thép của Cố Thuần Linh đã nhanh chóng làm thay đổi bản chất của sự việc.
Thấy thôn dân đều đứng về phía Cố gia, ai nấy cũng chỉ trích mình té tát, Từ Thục Hy và Từ Vô Khả cũng hơi luống cuống.
Nhất là Từ Thục Hy, bà ta vội vàng chửi bới một cách tức tối: "Cố Nhị Nha, thứ ngu ngốc được chó cái nuôi nhà ngươi, nói chuyện như phân dê văng ra ngoài! Rõ ràng ngươi đánh ta mà còn dám quật lại là sao hả?"
"Im lặng!"
Thấy Từ Thục Hy giãy giụa, Cố Hành Dĩ cuống quýt đè đầu bà ta lại, dúi dao chẻ củi sát vào hơn.
Cả Từ Thục Hy lẫn Từ Vô Khả đều im bặt.
Từ Vô Khả vội vàng lên tiếng: "Nhị cô ta nói không sai, các ngươi đừng bị Cố Nhị Nha lừa, chính nàng ta là người đánh nhị cô của ta trước, nàng ta đã đánh mẻ răng cửa của nhị cô ta rồi!"
Lời kể của hai người khác nhau, cộng thêm việc đúng là Từ Thục Hy bị mẻ răng cửa thật, thế nên người xung quanh không rõ thực hư.
Rốt cuộc là ai đánh ai?
Họ đang nghi ngờ thì thấy Cố Thuần Linh tiến lên một bước, vén cả hai tay áo lên, để lộ hai cánh tay.
Chứng kiến đôi cánh tay vừa thô vừa ngắn củn như củ cải của Cố Thuần Linh, ai nấy cũng hít sâu một hơi.
Hai cánh tay đen nhẻm, mũm mĩm của Cố Thuần Linh đầy rẫy vết bầm tím và vết máu, nhìn là biết do bị quất roi và ván gỗ mà ra.
Thấy hình ảnh ấy, Tào thị bịt chặt miệng mình lại, nước mắt dọc theo khóe miệng rơi xuống, đôi mắt bà ngập tràn sự xót xa.
"Ai mà đánh ác thế? Tàn nhẫn thật đấy..."
"Không dối gạt bà con, ta bị Từ Nhị cô đánh đấy." Cố Thuần Linh cười khẩy, cất giọng: "Đúng là ta đã làm mẻ răng cửa của Từ Nhị cô, nhưng chó cùng rứt giậu, Từ Nhị cô mà không đánh ta ra nông nỗi này thì tại sao ta lại đánh trả chứ? Thử đặt tay lên ngực mà tự hỏi xem, nếu các ngươi bị đánh như ta thì có đánh trả không?"
"Chắc chắn là phải đánh trả rồi!"
"Đúng đấy, ai dám đánh ta thành như vậy, ta sẽ về nhà lấy xẻng đánh nhau với kẻ đó!"
"..."
Thấy dư luận lại nghiêng về phía mình thành công, Cố Thuần Linh quay người, lạnh lùng nhìn Từ Vô Khả.
"Ngươi còn gì để nói nữa không?"
Giờ phút này, Từ Vô Khả nhìn Cố Thuần Linh đang đứng trước mặt mình, hắn ta bỗng nhận ra đối phương đã chẳng còn là Cố Thuần Linh mà mình biết nữa.
Hắn ta thấy mười năm đèn sách của mình quá vô ích, trong bụng toàn là điển cố, kinh luân nhưng lại không cãi được một đứa béo ú không biết một chữ nào.
Song, Từ Vô Khả không nghĩ rằng đó là do mình vốn là kẻ vô lý chứ không phải Cố Thuần Linh miệng mồm.
Nếu hắn ta có lý thì cho dù Cố Thuần Linh dẻo miệng đến đâu cũng không thể đổi trắng thay đen được.
"Cố Nhị Nha, quả là xem thường ngươi rồi!" Từ Vô Khả siết chặt nắm đấm, nét mặt đầy hung ác và nham hiểm: "Ngươi dám làm rùm beng lên như vậy, Từ Vô Khả ta đây thà cưới quả phụ còn hơn cưới ngươi!"
"Ai mà thèm gả cho ngươi chứ!" Cố Thuần Linh đi tới trước mặt Từ Vô Khả, xé tờ hôn thú trên tay thành hai nửa rồi ném chúng vào mặt đối phương, tỏ ra khinh khỉnh: "Hủy bỏ hôn thú, từ nay trở đi, chúng ta không liên quan gì tới nhau nữa!"