Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa - Cố Thuần Linh (FULL)

CHƯƠNG 9: SỰ DẺO MIỆNG CỦA CỐ NHỊ NHA

"Từ hôn chứ gì."

Cố Thuần Linh lạnh lùng đáp trả: "Ta đã nói từ lâu rồi, có cho ta cũng không thèm một kẻ cặn bã như ngươi."

Từ Vô Khả cứng họng, sự khó chịu nhanh chóng vút qua trên gương mặt tuấn tú.

Quả thật đây là chuyện hắn ta muốn làm bấy lâu nay, nhưng cái hắn ta muốn là mình là người từ hôn Cố gia, chứ không phải Cố Thuần Linh từ hôn hắn ta.

Nếu bị đứa béo ú chết tiệt này từ hôn thì chẳng phải sau này hễ đi đâu cũng bị người trong Đại Kiều thôn cười chê còn gì?

Nghĩ đến đây, Từ Vô Khả siết chặt nắm đấm, vẻ bực tức hiện lên chớp nhoáng trong mắt.

"Cố Nhị Nha, ngươi có chịu để ta yên không hả? Lúc trước thì đánh nhị cô của ta, lúc này thì đòi từ hôn ngay trước mắt bao người. Ngươi mất công làm mấy việc này không phải để thu hút sự chú ý của ta thì là gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng ta không dám từ hôn!"

Càng nói hắn ta càng thấy có lý. Hai ngày trước con mập này còn đòi sống đòi chết với họ, bây giờ mới bao lâu trôi qua mà đã đổi tính nhanh thế?

Nhất định tất cả những thứ này chỉ là chiêu lạt mềm buộc chặt của nàng!

Từ Vô Khả lại tỏ ra trịch thượng, lộ vẻ mất kiên nhẫn với Cố Thuần Linh hơn nữa, thậm chí giọng điệu còn như ra lệnh:

"Ta cảnh cáo ngươi, thả nhị cô của ta mau lên. Nếu không, đừng hòng ta nói bất cứ câu nào với ngươi nữa."

Thấy biểu cảm vênh váo, tự đắc, mới nể mặt chút đã câng câng cái mặt của người đằng trước mới thấy thằng cha này còn bị tự luyến, Cố Thuần Linh không kìm được nữa, đi đến trước mặt Từ Vô Khả, giơ giấy hôn thú lên rồi dõng dạc cất lời: "Nếu các vị phụ lão, hương thân đều ở đây thì ta xin mọi người làm chứng cho bọn ta. Chắc hẳn mọi người đều biết mấy năm trước cha ta đã cho ta và Từ Vô Khả đính hôn từ nhỏ nhỉ?"

Đây không phải bí mật gì, bình thường người trong thôn cũng nhiều lần lấy việc này ra để cười nhạo Từ Vô Khả, nói hắn ta cưới một cô con dâu mũm mĩm thì không cần phải lo chuyện sinh con về sau.

Có điều, mọi người vẫn chưa nhận ra Cố Thuần Linh muốn làm gì.

Hơn nữa, không phải Cố Nhị Nha bị ngốc à?

Sao hôm nay lại miệng mồm lanh lợi thế kia? Nàng nói chuyện còn gãy gọn hơn cả tú tài già trong thôn nữa.

Đang lúc ai nấy cũng bế tắc, Cố Thuần Linh tiếp tục nói: "Năm xưa, Từ gia suýt rơi vào cảnh chết đói nên tìm đến cha ta, đổi hai thửa ruộng để tạo dựng mối hôn sự này. Những năm nay, cha ta cũng tiếp tế Từ gia không biết bao nhiêu lần. Nhưng mọi người cũng biết đấy, tháng trước vị hôn phu Từ Vô Khả này của ta thi đậu đồng sinh, quả là 'một mai rồng ở trên trời, phàm trần chẳng khác bùn lầy', thấy chỉ còn nửa bước nữa sẽ vào cánh cửa tú tài thì chướng mắt Cố gia bọn ta, năm lần bảy lượt đòi từ hôn."

Thôn dân đã biết chuyện Từ gia muốn từ hôn từ lâu.

Đại Kiều thôn bé như cái lỗ mũi, chuyện gì cũng không bưng bít được.

Nhưng mọi người chỉ biết chuyện Từ Vô Khả thi đậu đồng sinh, chỉ biết Từ gia muốn từ hôn chứ không móc nối hai chuyện này với nhau.

Bây giờ nghe Cố Thuần Linh nói vậy, một số người khá thông minh ngay lập tức hiểu ra.

Thời khốn khó thì Từ gia chủ động đến tìm sự giúp đỡ của Cố gia, bây giờ Từ gia phát đạt thì lại muốn đá Cố gia đi ngay, đây khác nào qua cầu rút ván, vong ơn bội nghĩa đâu?

Ánh mắt của mọi người khi nhìn người Từ gia có phần khác đi.

Thấy vậy, Từ Vô Khả không khỏi lúng túng. Hắn ta là người có học, cần sĩ diện nhất, nào cam tâm để Cố Thuần Linh bôi nhọ mình như vậy.

Có điều hắn ta chưa kịp giải thích thì Cố Thuần Linh nghỉ lấy hơi, giành nói tiếp:

"Từ gia muốn từ hôn thì thôi, ta cũng biết bây giờ Từ Vô Khả hắn ta đã là đồng sinh, chướng mắt Cố gia bọn ta cũng phải, muốn từ hôn thì từ hôn thôi. Cố gia ta cũng không phàn nàn gì, lấy giấy hôn thú ra là xong. Nhưng... Nhưng bà con, các ngươi cũng thấy rồi đấy, bây giờ cha ta còn nằm trong nhà, chưa biết liệu có sống nổi không đây! Thế mà Từ gia hắn ta lại sồng sộc đến nhà, hết đập phá đến ăn cướp, khinh người quá đáng!"

"Giờ ta nói thẳng luôn. Từ Thục Hy làm cha ta bị thương nhưng không chỉ không bồi thường mà còn đòi lấy ba con gà nhà ta. Ba con gà ấy là gà dùng để cứu mạng cha ta, ai dám cướp thì ta sẽ liều mạng với kẻ đó! Cho dù giết bà ta, lấy mạng đền mạng thì ta cũng không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu!"

Giọng điệu Cố Thuần Linh trầm bổng, cộng thêm dáng vẻ bị dồn vào đường cùng, bất chấp tất cả, nàng nhanh chóng lấy được sự đồng cảm của thôn dân.

Ngay từ đầu đã có người không chịu được hành vi của Từ gia, lúc này họ đứng lên tới tấp.

 

Advertisement
';
Advertisement