Cố Thuần Linh trợn mắt, lập tức nói: "Nương, người đừng lo lắng mọi chuyện tương lai. Cho dù Từ Vô Khả thi tú tài thì đã sao, tú tài cũng không được làm việc trong Huyện phủ.”
"Nhưng, nhưng nếu hắn ta đậu cử nhân thì sao?
Tào thị càng hoảng.
Ở Tề Quốc, tú tài không thể mưu cầu chức vụ quan lại, cùng lắm thì họ có thể gom góp một ít tiền để thành lập một trường tư thục, cũng coi như không cần lo về nửa đời sau, điều đó còn tốt hơn cả cắm đầu làm việc trên đồng ruộng.
Nhưng cử nhân thì không giống vậy, nếu vượt qua kỳ thi cử nhân, có thể mưu cầu chức quan, nếu may mắn thì có thể ở lại kinh thành, nếu không may mắn thì có thể ra ngoài bắt đầu từ địa phương.
Đối với nông dân mà nói, Huyện phủ lão gia chính là trời.
Chỉ cần người của Huyện phủ dậm chân một cái, nửa bầu trời đều phải sụp đổ.
Tào thị rất sợ sau khi Từ Vô Khả ghi hận bọn họ, sau này sẽ trả thù bọn họ còn táo tợn hơn.
Cố Thuần Linh có chút không nói nên lời trước sự lo lắng vô căn cứ của Tào thị.
Nàng bất lực nói: "Khiêm mình mà nói, nương à, nếu hôm nay chúng ta không làm gì vì sợ gây chuyện thì có lẽ đồ đạc có giá trị trong nhà đều bị lấy đi rồi, người nghĩ phụ thân có thể sống tiếp được không ạ?”
Lời nói của Cố Thuần Linh giống như một cây búa đập vào lòng Tào thị khiến bà rùng mình, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.
Cố Hành Dĩ cũng gật đầu đồng ý: "Linh Nhi nói đúng, nếu không phải chuyện hôm nay xảy ra, chúng ta còn cần gì chờ Từ Vô Khả trả thù mà đã sớm bị bọn chúng phá hoại cửa nát nhà tan rồi."
Tào thị yên lặng cúi đầu, không hề lên tiếng.
"Đúng rồi, nam nhân trong phòng kia..."
Lúc này Cố Thuần Linh mới nhớ tới người nàng đưa về vẫn còn ở trong phòng.
Nàng vội vàng đi vào phòng trong nhìn thì thấy nam nhân đó vẫn nằm bất động trên mặt đất không có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay người đi ra ngoài.
Điều mà Cố Thuần Linh không chú ý tới là sau khi nàng đóng cửa đi ra ngoài, nam nhân nằm trên chiếu lác mở đôi mắt sắc bén của mình ra.
Đôi mắt hắn giống như vực sâu trong đêm tối.
Nam nhân nhìn quanh phòng rồi từ từ nhắm mắt lại.
Chuyện xảy ra bên ngoài căn phòng vừa rồi hiện lên trong đầu hắn.
Nhớ lại những việc Cố Thuần Linh đã làm, khóe miệng hắn thoáng cong lên.
Đó là một tiểu cô nương thú vị, có bản lĩnh, cũng rất liều.
Vì bị thương quá nặng, thể lực của hắn đã tới giới hạn rồi.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, rồi lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trong sân, Cố Hành Dĩ đang dựng lại hàng rào mà Từ Nhị cô và những người khác đã phá vỡ, đồng thời lùa đàn gà mái già trở lại chuồng gà.
Cố Thuần Linh ngồi một bên, hỏi Tào thị trong nhà còn lại bao nhiêu tiền, có bao nhiêu đồ quý giá, thuốc của phụ thân còn sót lại bao nhiêu.
Không hỏi thì không biết, vừa hỏi xong thì nàng đã bị dọa giật nảy mình.
Càng nghe vẻ mặt Cố Thuần Linh càng khó coi, nàng luôn cho rằng nhà mình tuy nghèo nhưng dù sao cũng phải có một ít tiền tiết kiệm.
Ai ngờ lại nghe Tào thị nói, trong nhà chỉ còn lại không đến một lượng bạc.
Nếu một lượng bạc chỉ dùng để mua gạo cũ thì có thể dùng được một thời gian, nhưng nếu dùng để mua dược liệu thì hoàn toàn không đủ.
Cố Thuần Linh hít sâu một hơi, nàng nắm chặt bàn tay mũm mĩm, thở dài trong lòng.
Vẫn phải kiếm tiền thôi!
Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu ủ dột của Tào thị, Cố Thuần Linh nói: "Nương, người yên tâm, buổi chiều con lại lên núi xem có đào được chút dược liệu nào bán không."
Cố Thuần Linh cảm thấy hơi khó chịu khi buổi sáng nàng không đào dược liệu nào vì phải cứu nam nhân kia.
Tào thị vội nói: "Vậy nương đi cùng con."
"Không cần đâu ạ, bên cạnh phụ thân cần người chăm sóc, nương phải ở nhà chăm sóc phụ thân. Còn ca ca nữa, hai ngày nữa ca ca cũng phải đến học đường để học. Nhà chúng ta đã nộp tiền từ năm trước rồi. Nếu ca ca bỏ học nửa chừng thì tiền kia đã nộp vô ích rồi.”
Cố Thuần Linh có thái độ cứng rắn, đưa ra quyết định cuối cùng, không cho bọn họ bất cứ cơ hội phản bác nào.
Sau giờ Ngọ, ăn hai cái bánh ngô xonh, Cố Thuần Linh bèn đi lên núi.
Tuy nhiên, ngọn núi nàng đến không phải là ngọn núi nàng đã cùng Cố Hành Dĩ đến vào sáng sớm.