Đại Kiều thôn có hai ngọn núi, ngọn ở phía đông tên là núi Thanh Trúc và ngọn ở phía bắc tên Tiểu Lộc Lĩnh.
Núi Thanh Trúc không cao, trên núi có nhiều bụi cây và rừng trúc, dân làng thường lên đó vào mùa nông nhàn để đào dược liệu và rau dại, đồng thời đào măng vào mùa xuân.
Buổi sáng, Cố Thuần Linh theo ca ca Cố Hành Dĩ đi tới núi Thanh Trúc.
So với núi Thanh Trúc, người dân tới Tiểu Lộc Lĩnh ít hơn, Tiểu Lộc Lĩnh có cây cao chót vót, cây cỏ tươi tốt và rừng rậm, không chỉ có rắn, côn trùng, chuột và kiến mà còn có cả động vật hoang dã thường xuyên lui tới.
Nhiều năm trước, Vương thợ săn suýt chút nữa đã bị dã thú cắn chết ở trong núi, từ đó về sau không ai dám đến Tiểu Lộc Lĩnh nữa.
Bọn họ không dám nhưng Cố Thuần Linh dám.
Dù Tiểu Lộc Lĩnh nguy hiểm nhưng tục ngữ nói đúng, truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Tiểu Lộc Lĩnh có dược liệu và chim bay cá nhảy vô cùng phong phú, nếu có thể tìm được dược liệu quý hiếm hoặc bắt được dã thú, có thể đi đến chợ đổi tiền.
Cố Thuần Linh đeo giỏ và rìu trên lưng, lặng lẽ đi đến Tiểu Lộc Lĩnh mà không nói cho ai biết.
Nàng đi đường tắt từ phía sau núi đi vào, cắt một đoạn tre bên ngoài rồi mài sắc để làm vũ khí, vừa dò đường, nàng vừa đi sâu vào trong núi.
Bây giờ đã là mùa thu, vừa qua thu hoạch vụ thu, phần lớn lá cây trên núi đã chuyển sang màu vàng, còn có thể nghe được trong rừng có tiếng chim hót líu lo, tiếng côn trùng kêu, cùng với tiếng suối róc rách.
Cố Thuần Linh cong cái mông đầy đặn ra, xoay qua xoay lại bên trong bụi cây, sau đó nàng rút ra một ít thảo dược, ném vào trong giỏ, tiếp tục đi vào trong.
"Hầy, đều chỉ là một ít thảo dược bình thường, chẳng đổi được bao nhiêu tiền..."
Đi được nửa tách trà, Cố Thuần Linh có chút thất vọng vì không thấy dược liệu quý hiếm nào cả.
Nhưng nàng không nản lòng, nếu cỏ linh chi và nhung hươu có ở khắp mọi nơi thì dân làng ở Đại Kiều thôn đã không nghèo đến thế.
Trên đường đi, Cố Thuần Linh hái mấy quả dại để lót bụng rồi tiếp tục đi vào trong.
Đi vào rừng thông, đôi mắt của thiếu nữ mập mạp chợt lóe lên tia sáng sắc bén.
Thân hình mập mạp nấp vào sau tảng đá, lộ ra một đôi mắt nhỏ, Cố Thuần Linh vẫn bất động nhìn chằm chằm con gà rừng đang mổ thức ăn trên mặt đất cách đó không xa.
Không sai, nó là một con gà rừng màu nâu cát, nhìn thân hình mập mạp của nó ước lượng bằng mắt nặng khoảng ba cân.
Đã lâu rồi Cố Thuần Linh chưa ăn thịt, suýt chút nữa đã chảy nước miếng, nàng nhìn gà rừng như đang nhìn một miếng thịt béo lớn đang cử động.
Gà rừng rất cảnh giác, sau khi mổ một lúc, chúng nhảy vào bụi rậm, đợi không có tiếng động rồi mới quay ra.
Cố Thuần Linh cũng không nóng vội, nàng là người có tính tình bình tĩnh, giống như một con báo săn lặng lẽ ẩn nấp sau tảng đá, chờ đợi khoảnh khắc con mồi buông lỏng cảnh giác.
Chẳng bao lâu, con gà rừng đi đi lại lại mấy lần, sự cảnh giác của nó dần dần nới lỏng và bắt đầu tập trung vào bữa tiệc côn trùng.
Chính là lúc này!
Hai mắt Cố Thuần Linh sáng lên, nhắm vào con gà rừng, viên đá nhỏ trong tay bay ra ngoài nhanh chóng đánh trúng cánh gà rừng.
Gà rừng sợ hãi nhảy dựng lên.
Bởi vì cánh bị thương nên nhanh chóng rơi xuống.
Nhân cơ hội đó Cố Thuần Linh đột nhiên đâm cây tre nhọn xuyên qua, trong nháy mắt đâm thủng cánh gà rừng
Bỏ gà rừng vào giỏ tre, cuối cùng khóe miệng Cố Thuần Linh cũng lộ ra một nụ cười.
Tốt quá rồi!
Có con gà này, lần này lên núi Tiểu Lộc Lĩnh xem như không hề uổng phí.
Không biết từ lúc nào, sắc trời đã tối rồi.
Không muốn nương và ca ca lo lắng, Cố Thuần Linh đập đập tay, định trở về nhà nhưng vừa quay người lại, đột nhiên có tiếng bò sồn sột phía sau nàng.
Tiếng động này lập tức khiến Cố Thuần Linh dựng tóc gáy.
Nếu nàng đoán không sai thì tiếng động này hẳn là của...