Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa - Cố Thuần Linh (FULL)

CHƯƠNG 3: TIN DỮ

“Cái gì?”

Cơ thể Tào thị nghiêng ngả, áo tơi rơi xuống đất.

Bà vội vàng bắt lấy tay Cố Hành Dĩ: "Cho con sao thế? Người đâu rồi? Người đâu!"

"Cha nghe nói nhị muội bị Từ gia đánh nên muốn đến Từ gia nói lý, kết quả lại bị bọn họ bao vây trên bờ ruộng đánh một trận. Lúc con đến trên người cha đầu máu, Mã Đầu với con khiêng cha về, bây giờ đang ở ngoài cửa viện!"

Mặt Tào thị lập tức trở nên trắng bệch, vội lao ra khỏi sân, một lúc sau lại nghe thấy tiếng gào thảm thiết của bà.

"Phu quân, phu quân ơi! Ngươi tỉnh dậy đi!"

Cố Hành Dĩ cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Chỉ còn một mình Cố Thuần Linh đứng tại chỗ, toàn thân cứng đờ.

Trong đầu nàng loáng thoáng hiện ra một gương mặt ôn hoà hiền từ.

Trong ấn tượng của nàng, phụ thân Cố Đình Sâm của nguyên chủ là một người chất phác hiền hậu, ông ấy với Tào thị cực kỳ ân ái, đối xử với ba đứa con cực kỳ yêu thương.

Lại càng chưa từng ghét bỏ nguyên chủ là đồ ngốc, thậm chí còn yêu thương nguyên chủ nhất.

Bây giờ, nguyên chủ vì một nam nhân bội bạc mà làm liên luỵ đến phụ thân yêu thương mình.

Trong lòng Cố Thuần Linh khó chịu như bị đổ dầu sôi.

Vốn dĩ những chuyện này không phải do nàng gây ra, nhưng bây giờ nếu nàng đã nhập vào người nguyên chủ, dù có là quả ngon hay quả thối thì nàng cũng cố mà nuốt.

Một lúc sau, Cố Hành Dĩ và Tào thị khiêng Cố Đình Sâm người đầy máu vào.

Vốn dĩ Cố Thuần Linh muốn đến giúp đỡ, đáng tiếc lúc này thân hình mập mạp, đi một bước thôi cũng khó khăn, chứ nói gì đến giúp đỡ khiên người.

Nàng chỉ có thể đứng trên bậc cửa, nhìn Cố Đình Sâm trên tấm ván gỗ trong ánh chiều tà.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã phải sốc.

Trên người Cố Đình Sâm toàn máu và bùn đất.

Trên cánh tay có một vết rách lớn, trên ngực còn cắm một đoạn trúc sắc bén, số máu đấy chảy ra từ ngực.

Cố Đình Sâm bị thương nghiêm trọng như vậy đã hôn mê, lúc đi ngang qua Cố Thuần Linh, nàng còn có thể nghe thấy ông ấy liên tục lẩm bẩm:

"Nhị Nha, Nhị Nha là bảo bối của Cố gia ta, không một ai... Được bắt nạt con bé."

Kiếp trước, nàng chưa từng được người thân bảo vệ như vậy.

Bỗng trái tim như bị bóp chặt, dường như có thứ gì đấy ấm áp chảy ra từ khóe mắt.

Vết thương của Cố Đình Sâm khiến đôi mắt nàng đau đớn.

Từ gia đánh chết nguyên chủ còn chưa đủ, vậy mà lại còn khiến Cố Đình Sâm bị thương đến mức này!

Mấy năm nay, Cố Đình Sâm đã giúp đỡ Từ gia không ít lần!

Cố Thuần Linh nắm chặt nắm đấm, chỉ hận không thể băm vằm Từ gia!

Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là tính mạng Cố Đình Sâm. Nhìn vết thương của lão cha hời, nếu không cứu chữa kịp thời thì chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy Tào thị và Cố Hành Dĩ tay chân luống cuống nâng Cố Đình Sâm lên giường, Cố Thuần Linh vội vàng muốn đi vào.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói hàm hậu chất phác: "Hành Dĩ, Hành Dĩ, ta đưa Triệu đại phu đến rồi!"

Một thiếu niên chạy vào, mặc áo may ô, cao to. Đi theo sau thiếu niên là một lão bá năm, sáu mươi tuổi.

Tóc lão bá hoa râm, trong tay cầm theo một hòm thuốc, một tay khác còn chống gậy, trên gậy treo một chuỗi chuông.

Chuông phát ra tiếng vang trong trẻo theo mỗi bước chân tập tễnh của Triệu đại phu.

Nhìn thấy lão bá, Cố Hành Dĩ vội vàng đi đến, sốt ruột nói: "Triệu đại phu, cha ta bị thương nặng, xin người nhanh chóng vào khám.”

"Đừng sốt ruột, để ta xem."

Cố Hành Dĩ vội vàng đi theo, Triệu đại phu đi theo vào phòng, Cố Thuần Linh cũng đứng ở cửa nhìn.

Cố Đình Sâm mất máu quá nhiều, nhuộm đỏ cả đệm chăn, trên giường với mặt đất đầy máu của ông ấy.

Sau khi Triệu đại phu đi vào, nhìn thấy vết thương của Cố Đình Sâm thì ông ấy cũng không khỏi nhíu mày.

Tào thị đã khóc ngất mấy lần, nhìn thấy Triệu đại phu thì vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc nói: "Triệu đại phu, người nhất định phải cứu phu quân ta!"

Triệu đại phu suy tư một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Tào nương tử ngươi đi lấy một chậu nước ấm, lấy ít băng gạc sạch sẽ đến đây, phải nhanh lên! Hành Dĩ, ngươi đỡ cha ngươi dậy đi."

Giờ phút này lời Triệu đại phu nói như thánh chỉ.

Tào thị nghe thấy vậy thì lập tức chạy ra ngoài, bóng dáng gầy yếu đi thẳng đến phòng bếp.

Chỉ một lúc sau, Tào thi bê nước ấm vào băng gạc đến.

Trong viện Cố gia cũng có một đám người tụ tập, đám người nghển cổ nhìn vào bên trong.

Đại Kiều thôn cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình, mấy chuyện nhỏ nhặt còn có thể nhà nhà đều biết, chứ nói gì đến chuyện lớn như này.

Bây giờ đám người tụ tập ngoài cửa, có người thật sự lo lắng cho Cố gia, cũng có người đến để hóng chuyện.

"Các ngươi nói xem, Cố Lão Tam bị thương nặng thế, liệu có..."

"Phì phì phì... Nói linh tinh gì trong viện nhà người khác đấy? Không sợ người Cố gia lấy chổi ra đánh người à!"

"Đấy có phải nói xấu đâu. Ta đã lặng lẽ đến bờ ruộng kia xem rồi, mương kia toàn là máu của Cố Lão Tam, làm ta sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh. Lúc trước Vương thợ săn bị lợn rừng cắn cũng không bị thương nghiêm trọng thế đâu."

"Hành Dĩ nhà Cố Lão Tam năm nay mới mười bốn tuổi, nữ nhi thứ hai lại là đồ ngốc, con thứ ba lại còn là một đứa trẻ vừa mới cai sữa, Tào thị cũng là ấm sắc thuốc... Nếu mất trụ cột này thì chỉ sợ cả cái nhà này sẽ tiêu đời."

"Không đâu, chẳng phải vẫn còn nhà Cố Lão Đại sao?"

"Ngươi nhìn xem nhà Cố Lão Tam xảy ra chuyện, nhà bọn họ có ai đến không?"

"Nói tới nói lui, tất cả là tại đứa ngốc kia, nhà Cố Lão Tam đúng là xui xẻo tám đời mới sinh ra một nữ nhi như vậy. Nếu không phải nàng ta là nguồn cơn tai hoạ thì sao phải đến nỗi này?"

"Đúng đấy đúng đấy..."

"..."

Mọi người liên tục hùa theo, thậm chí còn muốn mắng chửi Cố Thuần Linh xối xả.

Cố Thuần Linh đứng ở cửa, nghe thấy rõ ràng lời bọn họ nói nhưng lại chỉ nhíu mày chứ không nói gì.

Trong phòng, Triệu đại phu cầm băng gạc, dùng ngọn lửa khử trùng ngân châm, đâm vào gan bàn tay Cố Đình Sâm rồi dùng băng gạc bịt kín miệng vết thương. Bàn tay già nua nắm lấy cây trúc, nhắm mắt lại, rút cây trúc cắm trên người Cố Đình Sâm ra.

Sau khi rút cây trúc ra, động đến miệng vết thương, một dòng máu tươi lập tức phun ra.

Tào thị đứng bên cạnh bịt chặt miệng, rưng rưng nước mắt, không dám làm phiền đại phu khám bệnh.

Triệu đại phu vội vàng lấy thuốc cầm máu và băng gạc cầm máu cho Cố Đình Sâm.

Ai ngờ đâu miệng vết thương quá lớn, máu lại càng chảy ra nhiều hơn, trong một thoáng, ông ấy cũng hơi luống cuống.

Dù cây trúc này không làm tổn thương bất kỳ bộ phận quan trọng nào, chỉ sợ nó đã gây tổn thương cho mạch máu lớn.

Triệu đại phu không khỏi lẩm bẩm:

"Tiêu rồi, tiêu rồi..."

 

Advertisement
';
Advertisement