Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa - Cố Thuần Linh (FULL)

CHƯƠNG 4: ĐÌNH SÂM BẦN CÙNG HỌA VÔ ĐƠN CHÍ

Mọi người ngước cổ nhìn vào trong, khi thấy một vùng đỏ rực, lập tức sụt sịt, đều nói thầm có lẽ Cố Lão Tam không sống nổi.

Cố Thuần Linh đứng bên ngoài cửa nghe thấy vậy thì sốt ruột.

Cũng may nguyên thân đủ mập, Cố Thuần Linh dứt khoát dùng cơ thể mập mạp của mình như một chiếc xe tăng mở đường, cứng rắn mở ra một con đường.

Những người bị ép nhìn thấy Cố Thuần Linh, ánh mắt bọn họ đều lộ ra vẻ khinh thường và chán ghét, kéo nhau tránh ra, giống như nàng là thứ rác rưởi gì đó.

Cố Thuần Linh không thèm để ý tới ánh mắt của bọn họ, lúc này nàng chỉ lo lắng cho an nguy của lão phụ thân tiện nghi của mình.

Nếu lão phụ thân tiện nghi thật sự xảy ra chuyện gì, lương tâm nàng sẽ cắn rứt suốt đời.

Sau khi bước vào phòng, Cố Thuần Linh chạy thẳng tới cạnh giường.

Cố Hành Dĩ nhìn thấy nàng, lập tức hoảng sợ. Vội vàng dùng cơ thể ngăn cản tầm nhìn của Cố Thuần Linh, sợ dọa đến nàng.

“Linh Nhi, sao con lại tới đây, mau ra ngoài đi!”

Cố Lão Tâm trên giường chỉ có thở ra chứ không thể hít vào.

Thời gian không còn lại nhiều lắm!

Hai mắt Cố Thuần Linh nhíu lại, mặc kệ tất cả, vội vàng lấy ngâm châm từ trong tay Triệu đại phu, vẻ mặt nghiêm túc, cắm vào trong huyệt đạo của Cố Lão Tam một cách chính xác lại nhanh chóng.

Mười mấy huyệt vị này có thể làm chậm tốc độ lưu thông của máu.

Ngón tay Cố Thuần Linh tung bay khiến người xem hoa cả mắt.

Ngay tức khắc, ngực và bụng Cố Lão Tam cắm đầy ngân châm.

Triệu đại phu tức giận đến run râu, quát lớn: “Làm càn, làm càn, thật sự làm càn, ngươi đang muốn hại chết cha ngươi sao?”

Ông ấy muốn rút ngân châm trên người Cố Lão Tam ra.

Lúc này, Cố Thuần Linh đột nhiên hét lớn: “Nếu dám chạm vào ngân châm, ông ấy chắc chắn sẽ chết!”

Triệu đại phu lập tức bị dọa sợ, ông ấy đã hành nghề y mười mấy năm, bây giờ lại bị một đứa ngốc bắt đứng yên tại chỗ.

Mặc dù cô bé trước mắt mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ sắc bén, giọng nói đầy khí phách, khiến người ta không dám phản kháng.

Ngay khi ông ấy trố mắt nhìn vài giây, Cố Hành Dĩ bất ngờ nói: “Máu của phụ thân đã ngừng chảy!”

“Thật tốt quá, máu phụ thân con ngừng chảy rồi.”

Tào thị cũng vui mừng rơi nước mắt.

Cố Thuần Linh thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần máu ngừng chảy, không bị thương đến lục phủ ngũ tạng, sau đó không bị nhiễm trùng hay thối rữa là sẽ có khả năng tốt lên.

Triệu đại phu xoay người lại nhìn, chỉ thấy máu của Cố Đình Sâm quả nhiên đã ngừng, lập tức có hơi kinh ngạc.

Con nhóc của lão Cố gia không phải là đứa ngốc sao?

Sao bây giờ, hoàn toàn không thấy bộ dạng của tên ngốc.

Nhưng cho dù nàng không ngốc, cũng không thể nào học được y thuật chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ngẫu nhiên?

Nếu là ngẫu nhiên, thế vì sao kỹ thuật ghim kim lại thành thục như thế, ngay cả bản thân cũng không chắc bằng được.

Triệu đại phu không kịp suy nghĩ nhiều, Cố Thuần Linh đã đột nhiên lên tiếng.

“Ông còn thất thần làm gì nữa, bây giờ là thời cơ tốt nhất để bôi thuốc và băng bó đấy.”

Triệu đại phu bừng tỉnh, vội vàng cúi người bôi thuốc và băng bó cho Cố Đình Sâm.

Sau đó mới muộn màng phát hiện, vậy mà bản thân lại vô thức nghe theo lời Cố Thuần Linh.

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cả người Cố Đình Sâm cũng được rửa sạch sẽ, Tào thị hỗ trợ giúp ông ấy thay xiêm y sạch sẽ, miệng vết thương cũng được quấn một lớp băng gạc thật dày, giống như xác ướp.

Sau khi làm xong tất cả, Triệu đại phu bắt mạch cho Cố Đình Sâm, sắc mặt thả lỏng, sau đó lại trở nên nghiêm trọng.

Nhìn thấy Triệu đại phu như thế, lòng Cố Thuần Linh lập tức trầm xuống.

Lẽ ra máu Cố Đình Sâm đã ngừng chảy thì không nguy hiểm tới tính mạng. Chẳng lẽ...

Nàng đang suy nghĩ, Triệu đại phu đã thu tay lại, nhíu mày nói: “Tính mạng của Cố Lão Tam coi như đã được cứu, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt trong vòng nửa tháng, vết thương không bị sưng mủ và nhiễm trùng là sẽ tốt lên... Chỉ có điều, gân tay Cố Lão Tam đã bị chặt đứt, e rằng cánh tay này cũng bị phế rồi.”

Tào thị và Cố Hành Dĩ vốn dĩ đang thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghe thấy nửa câu sau, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tào thị quỳ bịch xuống đất, ôm lấy chân của Triệu đại phu, gấp gáp nói: “Triệu đại phu, ta biết người là thần y của Đại Kiều thôn, làng trên xóm dưới ai có bệnh cũng đều nhờ người xem. Cả nhà ta đều trông cậy vào phu quân ta, cầu xin người rủ lòng từ bi cứu ông ấy đi.”

“Haiz, Tào nương tử à, không phải là ta không muốn cứu ông ấy. Được rồi... Ta nói thẳng với mọi người, tay của Cố Lão Tam bị thương ở gân, y thuật ta nông cạn, không thể làm gì được. Cho dù có thể, dược liệu tục kinh nối xương cũng vô cùng quý giá, chúng ta không có nổi...”

Cố Thuần Linh bên cạnh nghe hiểu, dựa theo hoàn cảnh nghèo rớt mồng tơi của Cố gia, họ không đủ sức mua được dược liệu quý giá như vậy.

Tào thị buông tay, tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất.

Triệu đại phu bất lực nhìn Tào thị, nhận tiền thuốc Cố Hành Dĩ đưa tới, xách hòm thuốc xoay người rời đi.

Còn chưa đầy nửa ngày, chuyện Cố Lão Tam bị thương đã truyền khắp Đại Kiều thôn.

Nhà nào cũng biết Cố Lão Tam bị thương nặng, hai tay tàn phế, có lẽ nửa đời sau đều chỉ có thể núp trong căn nhà tồi tàn đó, không còn cơ hội xoay người.

Cố gia sống dựa vào việc Cố Lão Tam đi bán tranh chữ, cuộc sống cũng chỉ coi như miễn cưỡng qua ngày, nhưng có lẽ sau này cả nhà họ đều phải hít gió Tây Bắc mà sống.

Trong đêm sấm sét ầm ầm, tia chớp xé toạc bầu trời như muốn cắt đôi ngọn núi.

Mưa to xối xả bao phủ cả Đại Kiều thôn.

Tào thị ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong nhà, may vá xiêm y bên ngọn đèn dầu, vừa may vừa lau nước mắt.

Cố Hành Dĩ ngồi bên cạnh bà, khuôn mặt tuấn tú cũng đầy vẻ u sầu.

Căn nhà tranh nhỏ này, lúc trời đẹp thì còn tốt. Mưa xuống, gió thổi tứ phía, trên mái hiên không ngừng nhỏ nước.

Cố Thuần Linh lặng lẽ đi tới chỗ Tào thị rồi ngồi xuống.

Tào thị thấy là nàng, vội vàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, quan tâm hỏi: “Linh Nhi à, sao con chưa ngủ? Có phải sợ sét đánh không?”

Trước đây Cố Thuần Linh là một kẻ ngốc, mập mạp lại lười vận động, ngày nào cũng ngủ nướng bảy tám canh giờ.

“Lo cho phụ thân, không ngủ được.”

Cố Hành Dĩ đã biết tin nàng không ngốc, nhưng hiện tại toàn bộ Cố gia đang chìm trong mây đen sương mù vì vết thương của Cố Lão Tam, mọi người đều không vui nổi.

“Nương ơi, con đã quyết định. Bắt đầu từ ngày mai, con không đến trường nữa. Để dành chút tiền chữa bệnh cho phụ thân!”

“Nói bậy, con là người sắp thi khoa cử, sao có thể không đi học!” Tào thị vội vàng la lên

Cố Hành Dĩ cúi đầu, tự ti nói: “Dù sao, dù sao con có đi học, sau này cũng không thể thi đậu công danh...”

Tào thị nghe thấy vậy, giọng điệu lập tức có hơi nghẹn ngào.

“Nhưng vẫn phải đi học. Sau này mỗi ngày nương sẽ may vá chút ít đưa cho thím Châu của con, để bà ấy bán giúp, có tiền chữa bệnh cho phụ thân con. Nếu không được nữa thì đến nhà đại bá của con trên trấn để mượn một ít. Đời này phụ thân con thích nhất là vẽ tranh, tay không thể phế được. Cho dù có đập nồi bán sắt, nương cũng phải trị cho ông ấy!”

Hai người họ đều quyết định, cho dù có khó khăn đến đâu cũng phải cứu Cố Đình Sâm.

Chỉ có điều, Cố Thuần Linh nhìn căn nhà rách nát này, lại nhớ tới lu gạo mình thấy trong bếp, trong lòng chỉ có một chữ: Khó!

Cho dù có khó, nàng cũng phải chữa khỏi vết thương cho người phụ thân thật sự yêu thương nàng!

 

Advertisement
';
Advertisement