Xuyên Không: Cô Mập Nghịch Tập, Chồng Đẹp Tới Cửa - Cố Thuần Linh (FULL)

Cố Thuần Linh trầm ngâm một lúc, lại lên tiếng: “Nương, bắt đầu từ ngày mai, con sẽ lên núi đào thảo dược rồi đem lên thôn trấn bán lấy tiền. Trời không tuyệt đường người, chúng ta nhất định có thể chữa khỏi cho phụ thân!”

Không chỉ chữa khỏi cho phụ thân, mà nàng còn muốn thoát khỏi cảnh nghèo khó hiện tại, để gia đình có một cuộc sống đầy đủ hơn.

Còn có Từ gia, Cố Thuần Linh nheo mắt lại, nàng nhất định phải khiến Từ gia trả gấp đôi!

Cố Hành Dĩ và Tào thị nhìn nhau một cái, nhìn dáng vẻ của Cố Thuần Linh hiện tại khác với ngày xưa, vừa vui lại vừa buồn.

Sáng sớm hôm sau.

Trời vừa sáng, Cố Thuần Linh đã thay quần áo, dự định vào sâu trong núi tìm thảo dược.

Nàng kéo Cố Hành Dĩ, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi nhà.

Hiện tại là giờ Dần, thời khắc giao thoa giữa ngày và đêm.

Mưa đã tạnh, trời vừa ló ra chút ánh sáng, khi đi trên đường vẫn có thể nghe thấy tiếng gà gáy từ trong nông hộ.

Có những thôn dân chăm chỉ đang làm việc trên ruộng.

Cố Thuần Linh duỗi người, không hổ là nông thôn cổ đại, không khí thật trong lành!

Cố Hành Dĩ vốn tưởng rằng muội muội chỉ là hứng thú nhất thời, đợi đi được nửa đường, chắc chắn sẽ đòi đi về.

Nhưng nào ngờ, đã đi tới khe núi, cây cối xung quanh ngày càng dày đặc, Cố Thuần Linh vẫn không có ý định quay đầu lại, ngược lại bước chân còn nhanh nhẹn hơn cả hắn ta.

Thật ra, Cố Hành Dĩ làm sao biết được nỗi khổ trong lòng Cố Thuần Linh.

Cơ thể này thật sự quá mập, mỗi khi bước đi, lớp mỡ trên người lại run rẩy theo.

Kéo toàn bộ mỡ trên người, hai chân Cố Thuần Linh đã sớm như rót chì vào trong, mồ hôi sau lưng thấm ướt quần áo, nàng bước về phía trước hoàn toàn dựa vào ý chí hơn người của mình.

Đại Kiều thôn được bao quanh bởi các ngọn núi, cây trong núi cao chót vót che trời. Tuy nhiên, các loại thảo dược bên ngoài đều đã bị thôn dân đào đi bán, cho nên cả hai đành phải đi sâu vào trong khe núi.

Ngay khi Cố Thuần Linh sắp không kiên trì được nữa, nàng nhìn thấy một cây cỏ nhỏ bên dưới gốc cây, hai mắt lập tức sáng rực.

Thảo dược kia có thân và lá hình bầu dục, hoa giống như hoa cẩm tú cầu.

Cố Thuần Linh vội vàng chạy tới, nhổ cây cỏ nhỏ lên, bỏ vào sọt tre giống như bảo vật.

“Đây là cái gì vậy?” Cố Hành Dĩ tò mò hỏi.

Cây cỏ nhỏ này trông khá bình thường, muội muội lại yêu thích như thế, không phải lại tái phát bệnh điên đó chứ?

“Cây khổ sâm.”

Cố Thuần Linh cười nói: “Có thể giảm sốt giảm đau, có tác dụng thần kỳ với vết thương của phụ thân, mau nhìn xem xung quanh còn hay không.”

Cố Hành Dĩ vừa nghe loại thảo dược này có tác dụng với vết thương của Cố Đình Sâm, đã vội vàng cúi đầu tìm.

Chỉ là vừa khom lưng, hắn ta lại nhìn nàng đầy nghi ngờ.

“Linh Nhi à, muội hiểu về thảo dược từ khi nào vậy?”

“Ặc...”

Cố Thuần Linh có hơi xấu hổ, nàng quên mất, trước đây nguyên thân luôn là một tên ngốc, đừng nói là thảo dược, thậm chí còn không biết đọc một chữ nào.

Thấy Cố Hành Dĩ nhìn mình, nàng chỉ đành nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Sau khi ta trở về từ điện Diêm Vương, trong đầu đã xuất hiện một phần ký ức kỳ lạ. Có thể là ông trời thương xót ta ngu dại mười mấy năm đấy.”

“Yên tâm đi, phụ thân chắc chắn sẽ tỉnh lại!”

Trong mắt Cố Thuần Linh lóe lên vẻ kiên quyết, nàng sẽ không để lão phụ thân mình trở thành kẻ tàn phế!

Cố Hành Dĩ không nói gì, vội vàng tìm thảo dược.

Sau khi hái được nửa sọt thảo dược, hai người họ đi tới lùm cây Cố Hành Dĩ vừa cào ra, nhưng lại hoảng sợ, vội vàng lùi về sau ba bước.

Cố Thuần Linh thấy mặt mày hắn ta tái nhợt, khó hiểu nhìn hắn ta một cái, tay vừa chạm tới lụm cây đã nghe Cố Hành Dĩ nói: “Linh Nhi đừng nhìn, trong đó có người chết!”

“Cái gì?”

Sắc mặt Cố Thuần Linh thay đổi, sau trong núi lại có người chết?

Chẳng lẽ thợ săn nào của Đại Kiều thôn vào núi rồi bị dã thú cắn chết?

Không đúng, nếu thật sự có thợ săn nào vào núi cả đêm chưa về, sao sáng nay Đại Kiều thôn lại không có động tĩnh gì chứ.

Nàng nhanh chóng quyết định đẩy bụi cây ra.

Bên trong lùm cây tươi tốt, quả nhiên có một nam tử.

 

Advertisement
';
Advertisement