Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khánh Mộ Lam biết Kim Phi không thích mấy lời khách sáo này, bèn chỉ tiếp vào Trương Lương giới thiệu:

“Ca ca, vị này là Trương Lương, đội trưởng nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, chiến đội áo giáp đen của huynh ấy vô cùng lợi hại. Tối qua, Đan Châu cho năm sáu nghìn người đi bao vây giết bọn họ, Trương ca cứ như vậy mà dẫn theo chiến đội áo giáp đen ra ngoài chém giết!”

Trương Lương từng làm thân vệ của Khánh Hoài, nên theo bản năng anh ta hơi kính sợ với người nhà họ Khánh.

Không chờ Khánh Hâm Nghiêu chủ động hành lễ, đã hơi khom người nói: “Trương Lương bái kiến Khánh đại nhân!”

“Tráng sĩ không cần đa lễ!”

Khánh Hâm Nghiêu nhanh chóng nâng Trương Lương dậy, vẻ mặt bội phục nói: “Trên đường ta tới đây, nhìn thấy cả quãng đường ở phía bắc toàn thi thể, còn tò mò sao lại thế này, thì ra là tráng sĩ làm việc, bội phục!”

Được anh họ của Khánh Hoài khen ngợi, trong lòng Trương Lương rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Đều nhờ áo giáp tốt của tiên sinh!”

Cửu công chúa phát hiện Khánh Mộ Lam còn muốn giới thiệu Đại Lưu, tiến lên:

“Được rồi, Đan Châu vẫn chưa chết đâu, chờ đánh giặc xong hãy nói mấy lời khách sáo này, bây giờ mọi người đều biết nhau rồi, nên thương lượng một chút đi, làm sao nhanh chóng bắt được Đan Châu”.

Mấy người Kim Phi nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên trịnh trọng.

Cửu công chúa nói đúng, mặc dù Đan Châu đã bị đánh đuổi, nhưng doanh trại vẫn còn đó, gã cũng còn không ít người.

Trận chiến này đã kết thúc, nhưng chiến tranh thì chưa.

Cơ thể Kim Phi và Cửu công chúa đều không thoải mái, bọn họ cũng không xuống núi, bảo người bưng mấy tảng đá tới, ngồi xuống quanh tảng đá.

Lúc này Khánh Hâm Nghiêu mới phát hiện sự bất thường của Kim Phi và Cửu công chúa, suy nghĩ một chút cũng không hỏi nhiều, thành thật ngồi trên tảng đá.

“Tiên sinh, ngài sắp xếp đi”.

Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi trước.

“Ta hả?”

Kim Phi chỉ vào mũi mình.

Bàn về thân phận, ở đây có Cửu công chúa, bàn về quyền lực, còn có cả Khánh Hâm Nghiêu.

Cửu công chúa lại bảo y tính toán sắp xếp các việc trong cuộc chiến?

Có lẽ vì cuộc chiến trong Thanh Thủy Cốc và hôm nay, khiến Cửu công chúa cảm thấy y đánh giặc rất lợi hại.

Nhưng người trong nhà thì biết chuyện nhà mình, tự Kim Phi cũng hiểu rõ, tính toán sắp xếp toàn bộ các chuyện trong cuộc chiến, thật sự là y không thành thạo.

Nhưng nhìn thấy đám người Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều nhìn mình, Kim Phi nhanh chóng xua tay.

“Điện hạ, không phải ta thoái thác, cũng không phải khiêm tốn, nhưng ta chỉ hiểu một ít về chuyện chế tác vũ khí, sau đó tìm một địa hình thích hợp, cố gắng phát huy uy lực của vũ khí, đánh đánh đấu đá chiến tranh còn được, chứ tính toán sắp xếp tất cả mọi thứ trên chiến trường, ta thật sự không thành thạo.

Kim Phi nói: “Hơn nữa nói ra cũng không sợ mọi người chê cười, đến giờ ta còn chưa nhớ rõ quân Uy Thắng có bao nhiêu chi nhánh bộ ngành, ai quản chỗ nào”.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Cửu công chúa nhíu mày nói: “Bổn cung chỉ là một nữ nhi, cũng không hiểu việc quân, Hâm Nghiêu ca ca và Mạnh Thiên Hải lại hồ đồ như vậy…”

Khánh Hâm Nghiêu bị Cửu công chúa nói cho đỏ mặt, nhưng không có sức để phản bác.

Lần này biểu hiện của thành Tây Xuyên thật sự cực kì mất mặt, bị Cửu công chúa chê bai cũng đành chịu đựng.

“Nếu điện hạ và Khánh đại nhân không có ý kiến, ta muốn đề cử Lương ca”.

Kim Phi nói: “Lương ca rất có thiên phú trong kĩ năng bố trí chiến trận, ta cảm thấy huynh ấy có thể!”

Trương Lương không ngồi xuống, mà đứng cùng Đại Lưu ở sau Kim Phi.

Đột nhiên nghe thấy Kim Phi đề cử mình, không khỏi sửng sốt.

“Đúng vậy, sao lại quên Lương ca chứ?”


Khánh Mộ Lam vỗ đùi: “Ca, huynh không biết, Lương ca đánh giặc lợi hại lắm, huynh cũng biết quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín thế nào rồi, ta mang theo bọn họ đi diệt thổ phỉ, thiếu chút nữa mệt chết mà không đánh hạ được mấy tên, sau khi Lương ca tiếp nhận, gần một tháng, đã diệt yên thổ phỉ ở Quảng Nguyên rồi”.

Advertisement
';
Advertisement