Cơ sở ngầm của Khánh Hâm Nghiêu trải rộng khắp Tây Xuyên, tất nhiên cũng biết việc này, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ta không có ý kiến”.

“Bổn cung cũng đồng ý”. Cửu công chúa gật đầu theo.

“Lương ca, huynh thấy sao?”

“Ta…” Trương Lương có chút do dự: “Ta được không?”

Lần chiến đấu này quá quan trọng, anh ta lo xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, gây tai họa cho Kim Phi.

“Lương… Trương tiêu đầu cứ làm thoải mái, có hậu quả gì, một mình bổn cung sẽ gánh chịu!”

Hồi nãy suýt chút nữa Cửu công chúa cũng gọi Lương ca giống Khánh Mộ Lam, cuối cùng vẫn không gọi ra thành tiếng được, nhớ tới Trương Lương là tiêu đầu của tiêu cục Trấn Viễn, đành xưng hô như vậy.

“Trương tiêu đầu, đây là lệnh bài của ta!”

Khánh Hâm Nghiêu thấy Cửu công chúa nói vậy, cũng móc một khối lệnh bài trong lòng ngực ra.

Có khối lệnh bài này, tạm thời Trương Lương sẽ có quyền lợi tương đương với Khánh Hâm Nghiêu, làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.

Kim Phi thấy hai người lần lượt tỏ thái độ, nhanh chóng cổ vũ nói: “Lương ca, không sao đâu, cứ thoải mái mà làm!”

Tất nhiên y cũng biết nếu trận này thua, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng đánh giặc nghiêm túc khác với diệt thổ phỉ.

Đặc biệt là loại chiến tranh có quy mô lớn thế này, sẽ kiểm tra tất cả các mặt của tướng lĩnh.

Bây giờ Đan Châu đã tổn binh hao tướng, sĩ khí suy giảm, còn không có kị binh, nhưng kinh nghiệm phong phú, đúng là đối tượng tốt nhất cho Trương Lương luyện tập.

Huống chi có Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu cùng hỗ trợ gánh vác nguy hiểm, càng khó có được cơ hội này.

“Vậy ta sẽ cả gan thử xem?” Thật ra Trương Lương cũng hơi chờ mong.

“Thế là được rồi!” Kim Phi kéo cánh tay Trương Lương, để anh ta ngồi vào cạnh mình.

Đây cũng biểu thị, Trượng Lương có cơ hội được đối thoại bình đẳng với Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu.

Trương Lương biết Kim Phi đang giúp mình giữ thể diện, cảm kích liếc mắt nhìn Kim Phi một cái.

Sau đó sắc mặt trở nên trịnh trọng, nói: “Nếu mọi người đã tin tưởng ta, vậy ta đành cả gan”.

Nói xong, nhìn về phía Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đầu tiên: “Điện hạ, Khánh đại nhân, ngoại trừ quân Khánh Nguyên, quân Trường Tín, quân An Hưng ở Miên Châu, ta cần biết mọi người còn sắp xếp bao nhiêu người tiếp viện, bao lâu nữa mới tới được thành Tây Xuyên”.

“Ngoại trừ những gì ngươi vừa nói, còn có ba đội quân Giáp Đẳng và bốn đội quân Ất Đẳng ở Giản Châu cùng Toại Châu, tổng cộng khoảng bốn mười lăm ngàn người”.

Cửu công chúa nói: “Nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ một đội quân Giáp Đẳng và một đội quân Ất Đẳng có thể tới đây, tổng cộng khoảng mười bốn ngàn năm trăm người! Còn lại phải bốn năm ngày nữa mới tới được”.

“Hơn nữa trong thành ta có phủ binh, còn có thể triệu tập ba mươi lăm ngàn người!” Khánh Hâm Nghiêu nói theo.

Phù!

Kim Phi hít một hơi khí lạnh.

Cửu công chúa đúng là người tàn nhẫn!

Âm thầm lặng lẽ, đã điều gần năm mươi ngàn người tới đây.

Hơn nữa quân Khánh Nguyên, quân Trường Tín, quân An Hưng và bính lính ngựa chiến của Khánh Hâm Nghiêu, ít nhất cũng quá mười ngàn người.

Làm to như thế, hoàn toàn là muốn đập nồi dìm thuyền, không chết không dừng!

Ở địa bàn Đại Khang, Cửu công chúa thật sự muốn quyết tâm, cho dù Đan Châu đánh hạ được thành Tây Xuyên, chỉ sợ cũng khó sống để rời đi.

“Chỉ trong thành đã có ba mươi lăm ngàn người?”

Ánh mắt Trương Lương sáng lên: “Dưới tiền đề bảo đảm an toàn cho thành trì, Khánh đại nhân có thể điều bao nhiêu người ra vây khốn Đan Châu?”

Khánh Hâm Nghiêu suy nghĩ một chút nói: “Mười lăm ngàn thì không thành vấn đề, nếu cần, còn có thể lấy thêm 5000 người!”

“Mười lăm ngàn, vậy là đủ rồi!”

Vốn dĩ Trương Lương định để quân Trường tín, quân Khánh Nguyên tạm từ bỏ mặt trận, điều tới đây hỗ trợ.

Như vậy anh ta mới chắc chắn đánh hạ được Đan Châu.

Bây giờ nghe Khánh Hâm Nghiêu nói có thể triệu tập mười lăm ngàn người bất cứ lúc nào, càng tự tin hơn.

“Phía nam thành Tây Xuyên là chỗ giao thoa của hai sông, phía tây là sông Kim Mã, là đường cụt với Đan Châu, cho nên nếu gã phá vòng vây, chắc chắn sẽ chạy tới hướng bắc hoặc hướng đông, lúc đó chia thành tốp lẻ trốn vào núi, muốn tiêu diệt gã càng khó!”

Trương Lương duỗi tay chỉ mạnh vào một điểm trên bản đồ: “Cho nên, muốn bắt Đan Châu, cần khóa chết gã trong doanh trại!”

Advertisement
';
Advertisement