“Điện hạ có việc à?” Kim Phi hỏi.
Ban ngày bận việc, giữa chừng còn chưa ăn cơm, Kim Phi cũng mệt mỏi vô cùng.
“Không có gì, chỉ tới nói với tiên sinh một tiếng, sắp xếp cho người dân ở mương Lão Quát xong rồi”.
Cửu công chúa nói: “Ngoài ra, quân Trường Tín và doanh trại Thiết Hổ đều đã vào vị trí, một canh giờ nữa là quân Khánh Nguyên có thể chạy tới”.
“Trận chiến tranh này, sắp kết thúc rồi!”
Đến đêm, mấy ngàn quân Khánh Nguyên cũng đến dốc Đại Mãng theo đúng hẹn.
Tính thêm quân Trường Tín đến vào buổi chiều, cùng với quân Ất Đẳng và quân Bính Đẳng mà Khánh Hâm Nghiêu điều từ trong thành ra, số người hiện tại Trương Lương có thể điều động vượt qua mười ngàn người.
Phía Đông doanh trại Thổ Phiên là thành Tây Xuyên, phía Tây là dốc Đại Mãng, muốn đột phá vòng vây chỉ có thể đi về phía Nam hoặc phía Bắc.
Hơn mười ngàn người đủ để bao vây hai hướng Nam Bắc doanh trại Thổ Phiên.
Nhưng Trương Lương không làm vậy mà ra lệnh cho mấy đội quân tiến thẳng vào dốc Đại Mãng hạ trại nghỉ ngơi.
Sau đó phái người đốt từng đống lửa ở hai hướng Nam Bắc doanh trại Thổ Phiên.
Hai hàng đống lửa một ở phía Nam một ở phía Bắc, trải dài từ sông Hộ Thành đến dốc Đại Mãng, nhìn giống như hai con rắn dài.
Thỉnh thoảng sẽ thấy một hai đội kỵ binh đi tuần tra quanh đống lửa.
Kim Phi và Cửu công chúa đã đến đỉnh của dốc Đại Mãng, Trương Lương và Khánh Hâm Nghiêu không có ở đây, chỉ có Khánh Mộ Lam đang cầm ống nhòm quan sát phía dưới.
“Có nhìn ra gì không?” Kim Phi hỏi.
“Lương ca đúng là lợi hại!” Khánh Mộ Lam cất ống nhòm, khen ngợi.
“Nói một chút về quan điểm của cô đi”. Kim Phi cười, ngồi xuống tảng đá.
“Quân Trường Tín và quân Khánh Nguyên đều chiến đấu đường dài, đêm qua còn chiếm được cửa thành Đông và núi Bảo Nhi, bọn họ chắc hẳn đã rất mệt mỏi, nếu lại phái bọn họ bao vây doanh trại Thổ Phiên sẽ khiến bọn họ càng thêm mệt mỏi, không có lợi cho trận chiến tiếp theo”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tiểu đoàn Thiết Hổ bao vây dãy núi Miêu Nhĩ, phía Nam là giao điểm của sông Hộ Thành và sông Kim Mã, để cho Đan Châu tùy ý chạy gã cũng không có chỗ để chạy, cho nên cũng không cần phải phái người bao vây, tốt nhất là để cho các chiến sĩ nghỉ ngơi.
Đốt lửa sẽ khiến quân Thổ Phiên nghĩ rằng chúng ta có thể tấn công họ bất cứ lúc nào, nhất định trong lòng họ sẽ cảm thấy lo lắng, cái này giống phương pháp khiến cho kẻ địch mệt mỏi của tiên sinh”.
“Đúng vậy, có tiến bộ”. Kim Phi cười nói.
Thật ra cách này của Trương Lương cũng là cách khiến kẻ địch mệt mỏi.
Chỉ là không giống với tình hình lúc trước của Kim Phi.
…
Doanh trại Thổ Phiên.
Suy đoán của Khánh Mộ Lam không sai, nhìn đống lửa bên ngoài doanh trại, quân Thổ Phiên rất lo lắng.
Những người Đan Châu mang đến đều là những cựu binh có kinh nghiệm trên chiến trường, họ đã quen với việc nhìn thấy sống chết.
Chiến tranh là một cuộc kiểm tra lớn về thể lực và tinh thần của binh lính, đôi khi một trận chiến giữa tấn công và phòng thủ bắt đầu, hai bên chiến đấu hơn mười ngày cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy tận dụng mọi lúc để ngủ bù mới là tố chất cơ bản của một cựu binh.
Rất nhiều cựu binh phút trước tinh thần còn đang hăng hái, đội trưởng vừa nói có thể nghỉ ngơi thì nằm xuống đất chưa đến ba phút họ đã ngủ say.
Nhưng lúc này, doanh trại Thổ Phiên rộng lớn, không một ai ngủ được.
Các cuộc chiến gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra mà họ không thể hiểu được.
Bom chớp sáng, nỏ liên hoàn, lựu đạn…
Đây là những thứ lúc theo Gada chinh phục thảo nguyên họ chưa từng nhìn thấy, thậm chí là chưa từng nghe nói đến.
Cựu binh Thổ Phiên không sợ chết nhưng sợ thần linh.
Không ít cựu binh tin rằng quân Đại Khang chắc chắn đã được thần linh phù hộ.