Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong lều chủ soái.

Đan Châu và Vu Triết ngồi đối diện nhau, không nói gì.

Bọn họ cũng đoán được ý định của Trương Lương.

Nhưng không có cách nào xử lý.

Hai người cứ ngồi im lặng cho đến sáng.

Đan Châu gọi cận vệ đến: “Truyền lệnh xuống, lệnh cho trại lương thực nấu hết thịt để các huynh đệ được ăn thỏa thích!”

Mí mắt cận vệ thoáng giật một cái, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.

Hắn biết trận chiến cuối cùng cũng sắp đến.

Vu Triết thở dài, đứng dậy thi lễ với Đan Châu.

Đan Châu vốn luôn tôn trọng Vu Triết nhưng lần này lại không đáp lễ, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Vu Triết.

Gã rút đao của gã ra, lấy một miếng vải mềm lau chùi cẩn thận.

Ở dốc Đại Mãng, nơi đóng quân cũng bay ra từng trận khói bếp.

Quân lính từng nhóm thức dậy, chuẩn bị ăn cơm.

Kim Phi luôn thích ngủ nướng nhưng hôm nay cũng thức dậy sớm.

Chờ khi y đến lều chỉ huy thì những người khác đều đã đến.

Vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì cận vệ của Khánh Hâm Nghiêu đi vào: “Đại nhân, có một ông lão đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, nói là thầy của công chúa điện hạ, xin được gặp điện hạ”.

“Đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, tự xưng là thầy của bổn cung sao?” Cửu công chúa khẽ nhíu mày.

Trong cung có quan viên chuyên dạy dỗ hoàng tử và công chúa, gọi là thái phó.

Từ nhỏ đến lớn, Cửu công chúa đã học mấy người thầy, nhưng mà những người này hoặc là chết, hoặc là còn ở kinh thành, làm sao có thể đi ra từ doanh trại Thổ Phiên?

Nhưng lời nói dối như vậy cũng sẽ bị vạch trần ngay lập tức, nói dối cũng chẳng có ích gì.

Cửu công chúa luôn thông minh lúc này cũng hơi mơ hồ.

“Chẳng lẽ là muốn ám sát muội?” Khánh Mộ Lam nói.

“Không có khả năng, nếu thật sự muốn ám sát ta thì ông ta sẽ không đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, như vậy chúng ta nhất định sẽ đề phòng ông ta”.

Cửu công chúa lắc đầu: “Ông ta có nói tên không?”

“Ông ta chỉ nói mình họ Vu”. Cận vệ nói: “Còn có, ông ta có một nốt ruồi trên lông mày”.

Nói xong anh ta chỉ vào trán mình.

“Không thể nào!” Cửu công chúa đứng bật dậy.

“Quen sao?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Mộ Lam tỷ, tỷ còn nhớ Vu thái phó không?” Cửu công chúa hỏi: “Chính là người thích đánh vào tay đó!”

Để lấy lòng người, Hoàng đế đôi khi sẽ sắp xếp cho con cái của một số quốc công quan trọng vào cung học tập cùng hoàng tử công chúa.

Lúc bé, Khánh Mộ Lam từng vào cung được một thời gian, sau đó vì học quá kém, còn luôn khích bác hoàng tử và trêu chọc tiên sinh cho nên bị Khánh phi đưa trở về.

“Ta nhớ ra rồi, khi đó lúc ta không thuộc thơ văn, ông ta sẽ đánh vào lòng bàn tay ta”.

Khánh Mộ Lam nói: “Nhưng mà ta nghe nói, ông ta bị tịch thu tài sản rồi mà?”

Nói tới đây, Khánh Mộ Lam mở to hai mắt: “Không phải muội nghi ngờ ông ta còn sống chứ?”

“Họ Vu, tự xưng là thầy của bổn cung, trên mày lại có nốt ruồi, trừ ông ta ra còn có ai?”

Cửu công chúa nói: “Năm đó nghe nói ông ta trốn thoát, ta còn đi hỏi phụ hoàng, bây giờ nghĩ lại, chắc là phụ hoàng lừa ta”.

“Nếu nói như vậy… cũng quá…”

Khánh Mộ Lam cũng không biết đánh giá chuyện này như thế nào, hỏi: “Vậy muội tính làm thế nào?”

“Đưa người tới đây trước, nhìn xem một chút rồi hẵng nói”. Cửu công chúa hướng về phía cận vệ gật đầu: “Đưa người tới đây đi”.

“Nhớ lục soát người, không được bỏ qua bất kỳ chỗ nào!” Khánh Hâm Nghiêu nhắc nhở.

“Vâng!” Cận vệ trả lời, xoay người rời đi.

Khoảng mười mấy phút sau mới mang Vu Triết đi vào.


“Vu thái phó, thật sự là ông!”
Advertisement
';
Advertisement