Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Những người dân khác cũng gật đầu phụ họa.

Kim Phi nghe thấy thế thì hơi nheo mắt lại.

Cơn tức của y giảm bớt đi một chút, nhưng vẫn không nhấc chân lên mà để nguyên trên mặt Tiết Hành Lư.

Y nhanh chóng động não, phân tích tình hình trước mắt.

Y muốn giết Tiết Hành Lư, ngoại trừ việc muốn báo thù thay cho người dân thì cũng có ý định mượn cơ hội này để cảnh cáo những kẻ quyền quý khác.

Cho nên, không thể thả Tiết Hành Lư đi được!

Một ngàn con ngựa chiến, sức hấp dẫn này thật sự quá lớn.

Người sở hữu lại chỉ là một bá tước hư ảo không có thái ấp.

Sức hấp dẫn càng lớn hơn gấp bội.

Đối với nhóm quyền quý Đại Khang mà nói, Kim Phi lúc này giống như một đứa trẻ ôm thỏi vòng đi lại trên đường.

Quyền quý của Đại Khang chính là đám chuột được bá tánh nuôi mấy trăm năm cho to lên.

Tham lam nhưng yếu đuối.

Có lợi ích là bao vây, chen lấn sợ mình bị rớt lại.

Nhưng khi phát hiện kẻ địch quá mạnh, sẽ lập tức giải tán.

Tiết Hành Lư là tên quan đầu tiên đến thử dò thám.

Nếu Kim Phi cứ thả hắn đi nhẹ nhàng thoải mái như vậy, tiếp theo sẽ có nhiều kẻ quyền quý bao vây, xé nát y ngay lập tức.

Nhân lúc bây giờ còn chưa nhiều người chưa biết tin này, y cần giết người dọa khỉ, để những kẻ quyền quý khác biết khó mà lui.

Kim Phi hơi hối hận vì vừa rồi đã ra tay chậm chạp.

Bây giờ Chu Du Đạt và bá tánh đều nói không phải Tiết Hành Lư ra lệnh, nếu y tiếp tục chém Tiết Hành Lư, thì hơi vô lí.

Nhưng cứ buông tha cho Tiết Hành Lư như vậy, cũng không thể.

Suy nghĩ một chút, Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương nói: “Lương ca, theo quân pháp Đại Khang, tự tiện sử trí kẻ xông vào doanh trại như thế nào?”

“Nếu là kẻ cầm đầu đánh 30 gậy! Chỉ là tội phạm thì 20 gậy!” Trương Lương nhanh chóng đáp.

“Vậy làm như thế đi!” Kim Phi lấy Hắc Đao ra: “Bắt đầu từ kẻ cầm đầu này đi!”

“Người đâu, lấy gậy quân!” Trương Lương quay đầu hét lớn.

Hai nhân viên hộ tống xoay người rời đi, nhanh chóng cầm hai cây gậy quân dài một trượng quay lại.

Sắc mặt Tiết Hành Lư lập tức sợ đến trắng bệch.

Gậy quân này còn to hơn cả cánh tay, nếu đánh vào mông thật, đừng nói 30 gậy, chỉ ba gậy, mấy ngày hắn cũng không đi đường được.

Hắn biết Kim Phi thế này là quyết tâm muốn xử lí mình, cầu xin Kim Phi hoàn toàn không có tác dụng, bò dậy dập đầu cầu xin Cửu công chúa nói: “Điện hạ, cứu ta với!”

Hắn sợ thật.

Nhân viên hộ tống hành hình, chắc chắn sẽ ra tay không thương tiếc.

Đánh xong 30 gậy này, cả đời này hắn đừng nghĩ tới chuyện đứng lên nữa!

Cửu công chúa há miệng thở dốc, muốn cầu xin hộ Tiết Hành Lư.

Nhưng thấy khuôn mặt lạnh băng của Kim Phi, ý nghĩ này lập tức biến mất.

Cô ấy dự cảm, nếu mở miệng, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.

Thậm chí có thể cãi nhau to với Kim Phi.

Kim Phi và Tiết Hành Lư, ai quan trọng hơn?

Không cần suy nghĩ Cửu công chúa đã không chút do dự lựa chọn đứng bên phía Kim Phi.

Cô ấy quay người đi, trong lòng đã bắt đầu tính toán, ngộ nhỡ Tiết Hành Lư bị đánh chết, nên giải quyết hậu quả thế nào cho tốt.

Cũng may Kim Phi đã vịn vào cái cớ cướp đoạt doanh trại của Tiết Hành Lư, để Cửu công chúa có hướng giải quyết.

Bây giờ Cửu công chúa chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Tiết Hành Lư, thấy Cửu công chúa không để ý tới mình, nhanh chóng bò qua, muốn bắt lấy váy Cửu công chúa.

Nhưng hắn vừa bò được vài bước, đã bị Thấm Nhi chặn đường.

Trương Lương vẫy tay, hai nhân viên hộ tống chạy tới, mỗi người nắm lấy một chân Tiết Hành Lư, kéo hắn tới một bên như bắt chó.

“Triệu Ngưu Đẩu, ngươi còn thất thần gì nữa, nhanh dẫn người tới cứu ông đây!”

Tiết Hành Lư gấp tới mức rống to với quân Hùng Vũ.

Giáo úy họ Triệu ngẩng đầu nhìn Tiết Hành Lư, lại nhìn nhân viên hộ tống đang kết trận trước mặt, trong lòng cũng đấu tranh dữ dội.

Nếu Tiết Hành Lư bị đánh chết, có khả năng nhà họ Tiết sẽ không nhằm vào tất cả binh sĩ trong quân Hùng Vũ, nhưng giáo úy là hắn ta đây, chắc chắn không chạy thoát.


Nhưng dù hắn ta muốn cứu người, cũng phải đột phá vòng vây của nhân viên hộ tống, đánh một trận với nhân viên hộ tống.

Advertisement
';
Advertisement