Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đừng thấy nhân viên hộ tống chỉ có mấy trăm người mà lầm, không ít người còn mang theo thương, trong lòng giáo úy không có tí cơ sở này.

Trương Lương phát hiện vẻ mặt giáo úy không đúng, lạnh giọng quát: “Mọi người nghe lệnh, kẻ nào to gan dám đột nhập trận, giết không tha!”

“Vâng!”

Nhóm nhân viên hộ tống đều đáp lại.

Xoẹt!

Mấy trăm người rút Hắc Đao ra cùng một lúc.

Áo giáp màu đen, đao dài màu đen, trận chiến màu đen.

Hơn nữa vẻ mặt của nhóm nhân viên hộ tống, sát khí hung ác ập vào mặt!

Không ít binh lính của quân Hùng Vũ đều lui về sau theo bản năng, sợ khiến nhóm giết người này chú ý, rước họa hại thân.

Giáo úy vốn dĩ còn do dự không thôi, cũng nhanh chóng cúi đầu thấp hèn.

Không bảo vệ Tiết Hành Lư, sẽ bị nhà họ Tiết xử lí.

Nhưng khi tin này truyền về kinh thành, dù người nhà họ Tiết phái tới đây gây phiền toái với hắn ta, cũng cần thời gian rất lâu.

Thời gian dài như vậy, không biết hắn ta đã chạy tới chỗ nào rồi.

Nhưng ra tay với nhóm nhân viên hộ tống, có khi giây tiếp theo đã bị đánh chết rồi.

Chỉ trong nháy mắt, giáo úy đưa ra lựa chọn.

Chờ rời khỏi dốc Đại Mãng, hắn ta sẽ mang theo người thân tín chạy trốn.

Ở trong quân Hùng Vũ mấy năm nay, hắn ta tham ô rất nhiều bạc.

Có tiền còn có người, đi đâu mà không sống được?

Giáo úy không dẫn đầu, các binh sĩ khác càng không dám nói lời nào.

“Một đám nhát gan!”

Đại Tráng phun một ngụm nước miếng xuống đất, ý bảo nhân viên hộ tống kéo Tiết Hành Lư lại rồi ấn trên đất.

Cầm gậy quân, giơ lên đánh xuống mông Tiết Hành Lư.

Tiết Hành Lư không đoán sai, Đại Tráng hoàn toàn không hề có ý ra tay thương tiếc, vừa bắt đầu đã dùng hết lực.

Chỉ mới một phát, Tiết Hành Lư đã cảm thấy xương chậu bị đánh nát.

Đời này, cơn đau dữ dội là thứ từ trước tới nay hắn chưa từng trải qua.

Không đợi hắn gào thảm thành tiếng, phát thứ hai lại tới.

“Kim tiên sinh… Ta sai rồi… Ngài… Tha… Ta đi!”

Lúc này Tiết Hành Lư không rảnh lo tôn nghiêm nữa, khóc kêu xin tha.

Nhưng Kim Phi dường như thật sự không nghe thấy, kéo Chu Du Đạt sang một bên.

“Chu tiên sinh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Người của doanh trại tù binh chúng ta cũng xem như đã từng cùng sống cùng chết, hôm nay rảnh rỗi không có việc gì, muốn tới dốc Đại Mãng thăm bọn họ, sau đó gặp phải nhóm người này.”

Chu Du Đạt nhìn thi thể trên mặt đất, tràn đầy bi phẫn: “Đáng tiếc ta không có bản lĩnh như tiên sinh, không bảo vệ được họ, chỉ đành trơ mắt nhìn bạn cùng chung hoạn nạn bị đánh chết!”

Nói xong, anh ta bụm mặt ngồi xổm xuống đất khóc lóc.

Chu Du Đạt là một thư sinh thiên về cảm tính, từ lúc sau khi thoát khỏi vòng vây của doanh trại tù binh, đã trợ giúp rất nhiều anh em cùng chung cảnh ngộ bị bắt.

Hôm nay muốn tới dốc Đại Mãng thăm bá tánh giúp Kim Phi nuôi ngựa, thuận tiện bái kiến Cửu công chúa và Kim Phi một chút.

Vừa đến dốc Đại Mãng, đã gặp Tiết Hành Lư tới đây gây chuyện.

Muốn nói giúp bá tánh một câu, vừa mở miệng đã bị thân vệ của Tiết Hành Lư tát một phát cho đầu váng mắt hoa.

“Ta mời bọn họ tới nuôi ngựa giúp ta, nhưng không bảo vệ bọn họ cho tốt, là sai lầm của ta!”

Kim Phi cũng tự trách vô cùng: “Bọn họ đều là anh hùng, khó khăn lắm mới xông ra khỏi doanh trại tù binh được, kết quả lại chết ở trên mặt trận của người nhà!”

Âm thanh của Kim Phi cũng trở nên trầm thấp.

Y thật sự tự trách.

“Tiên sinh, ngài thật sự cho rằng chúng ta là anh hùng sao?”

Chu Du Đạt đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

Phòng ốc của Đại Khang đa phần là nhà tranh.

Đoạn thời gian kị binh cướp bóc kia, đã thiêu hủy không ít phòng ốc.

Dù rất nhiều bá tánh trốn ra khỏi doanh trại tù binh được, cũng nhận được lương thực và vải vóc từ chỗ Kim Phi, nhưng không có nơi ở.

Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Du Đạt vẫn luôn hỗ trợ, sắp xếp cho các bá tánh trôi dạt khắp nơi.

Nhà họ Chu bây giờ đang có mấy trăm người ở.

Advertisement
';
Advertisement