Chu Du Đạt thật sự không còn cách nào, mấy ngày nay đang tìm kiếm sự trợ giúp.
Nhưng các ‘bạn tốt’ lúc trước, nhìn thấy dấu ấn trên mặt hắn, đều tránh né như rắn rết.
Tất cả mọi người biết, một khi có dấu ấn trên mặt, dù Chu Du Đạt có tài hoa đi nữa, đời này cũng đừng mong làm quan.
Nói cách khác, anh ta không còn triển vọng gì nữa.
Trong thì còn bị cướp bóc sạch sẽ, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhà họ Chu sắp sa sút rồi.
Hơn nữa còn sa sút rất nhanh.
Ai sẽ bằng lòng quan tâm đến anh ta chứ?
Hôm nay Chu Du Đạt tới dốc Đại Mãng, mục đích chính là tìm Kim Phi trợ giúp.
Chẳng qua anh ta cũng không dám ôm kì vọng quá lớn.
Các bá tánh khác ở xung quanh cũng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
Phòng ở nhà họ bị thiêu cháy rồi, đến nhờ cậy thân thích mà không ai bằng lòng thu nhận giúp đỡ, mới đành phải đi nuôi ngựa cho Kim Phi.
Mặc dù nhóm nhân viên hộ tống không kì thị họ, nhưng bọn họ luôn cảm thấy mình kém hơn một bậc.
Ngày thường cũng không dám đi lại lung tung, chỉ dám hoạt động quanh lều trại và trại nuôi ngựa.
Nhưng hôm nay, Kim Phi lại nói họ là anh hùng.
Hơn nữa còn nói hai lần.
Lần thứ nhất còn hô to với Cửu công chúa.
Lúc ấy không ít bá tánh cảm động chảy nước mắt.
Gần đây bọn họ bị xem thường quá nhiều, nghe quá nhiều lời trào phúng, đây là lần đầu tiên có người cho bọn họ lời đánh giá tích cực.
Chu Du Đạt cũng như thấy được ánh sáng hy vọng.
Không đợi Kim Phi trả lời, lại hỏi lần nữa: “Tiên sinh, ngài thật sự cảm thấy chúng ta là anh hùng sao?”
Anh ta sợ hồi nãy mình nghe lầm.
“Đương nhiên là thật, các ngươi chính là anh hùng!”
Giọng điệu Kim Phi kiên định: “Không có các ngươi liều chết đoạt được trại ngựa của Đan Châu, chúng ta sẽ không đánh thắng trận này, chúng ta mà thua trận này, Đại Khang sẽ phải cống nạp cho Thổ Phiên, vì vậy sẽ có vô số bá tánh gặp nạn!”
Cho nên, các ngươi cứu thành Tây Xuyên, thậm chí là cứu Đại Khang!
Công lao to lớn vĩ đại như vậy, nếu không coi là anh hùng, vậy cái gì mới là anh hùng?”
Kim Phi duỗi tay chỉ vào Tiết Hành Lư đang bị ăn gậy quân: “Chẳng lẽ loại người này làm anh hùng à?”
“Ta khinh!”
Kim Phi nhổ một ngụm nước miếng về phía Tiết Hành Lư: “Cái loại ăn chơi trác táng thấy kẻ địch là chạy, chúng ta đánh thắng thì quay về nhặt của hời, cho dù ăn mặc gọn gàng, quyền thế to lớn, cũng là kẻ đào ngũ, là kí sinh trùng bám vào người bá tánh để hút máu, xách giày cho các ngươi cũng không xứng!”
Kim Phi nói rất vang dội mạnh mẽ.
Nói nghe chân thành vô cùng.
Cũng nói vào tới tim của đám người Chu Du Đạt.
Không ít bá tánh đều òa một tiếng rồi khóc lên.
“Tiên sinh, ngài đã nói như vậy, ta… Ta muốn xin ngài một chuyện…”
Chu Du Đạt lau nước mắt, do dự một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Nghe nói tiên sinh giỏi sinh lợi phát tài... Có thể xin tiên sinh giúp đỡ chúng ta không?”
“Sao thế?” Kim Phi.
Chu Du Đạt hít sâu một hơi, nói ra tình trạng của lưu dân một lần.
Kim Phi nghe xong, đầu tiên là im lặng một lát, sau đó quay đầu nhìn Cửu công chúa, kìm nén phẫn nộ nói: “Điện hạ, đây là cách người thu xếp cho bá tánh à?”
Mí mắt Chu Du Đạt nhảy một cái, không nói gì.
Chuyện thu xếp cho bá tánh, luôn do Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu phụ trách.
Chu Du Đạt tới tìm Kim Phi nhờ hỗ trợ, chẳng khác nào đánh vào mặt Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu.
Nếu có biện pháp khác, Chu Du Đạt cũng không muốn như vậy.
Chỉ là bây giờ anh ta không còn cách nào nữa.
Nếu không phải Kim Phi phát lương thực và vải vóc cho bá tánh, cũng không biết có bao nhiêu người chết đói rồi.