Kim Phi đã chuẩn bị một phòng họp, muốn giới thiệu với mọi người về cách hoạt động của tiền trang Kim Xuyên.

Nhưng người tới quá nhiều, phòng họp y đã chuẩn bị không thể chứa hết, chỉ có thể dẫn khách vào trong sân.

Kim Phi tạm thời cho người kê bàn gỗ ra sân.

Keng keng keng!

Đại Lưu gõ chiêng đồng, lúc này mọi người mới yên lặng.

Kim Phi vừa giơ loa lên chuẩn bị nói chuyện, mọi người nhao nhao hỏi: “Kim tiên sinh, hôm qua ngài đã sử dụng thần khí của Lôi vương gia thật sao?”

“Chuyện này để sau hãy nói, hôm nay chúng ta nói chuyện của tiền trang.” Kim Phi cười trả lời.

Mọi người thấy Kim Phi không muốn trả lời, lộ ra vẻ thất vọng.

“Kim tiên sinh, tiền trang Kim Xuyên của ngài thật sự chỉ thu 10% phí xử lý sao?”

Một thương nhân bụng phệ lên tiếng hỏi.

"Chỉ cần số bạc gửi vào tiền trang Kim Xuyên vượt quá mười ngàn lượng, phí thủ tục là mười phần trăm!" Kim Phi đáp.

“Nếu không vượt quá mười ngàn lượng thì sao?” người đàn ông mập tiếp tục hỏi.

"Dưới một ngàn lượng, thu bốn mươi phần trăm, từ một ngàn đến năm ngàn lượng, thu ba mươi phần trăm, từ năm ngàn lượng mười ngàn đến mươi ngàn lượng, thu hai mươi phần trăm."

Kim Phi giải thích: "Gửi càng nhiều thì càng được ưu đãi hơn. Nếu hơn ba mươi ngàn lượng sẽ là khách quý của tiền trang bọn ta. Bọn ta sẽ cử một phó chưởng quầy chuyên môn một kèm một, để trao đổi về phí thủ tục với các hoạt động ưu đãi khác. "

"Kim tiên sinh, tiền trang của ngươi mới vừa khai trương, ai dám gửi ba mươi nghìn lượng chứ?” người đàn ông mập cười hỏi.

Nói xong hắn còn nháy mắt với Kim Phi.

Kim Phi thấy vậy, đôi mắt hơi nheo lại một chút.

Người đàn ông mập hỏi như vậy, vừa nghe thì giống như tới đây gây sự, nhưng Kim Phi cũng hiểu được cái chớp mắt của hắn.

Tên này chính là một kẻ lừa gạt chuyên đi vẽ chuyện đây mà.

Kim Phi tưởng là do Nguyễn Đồng Khiết sắp xếp, y quay đầu nhìn cô ấy một cái.

Kết quả, Nguyễn Đồng Khiết lại lắc đầu, ý nói mình không sắp xếp gì.

Ngay lúc Kim Phi nghi ngờ nhìn đi nơi khác, y nhìn thấy Cửu công chúa lặng lẽ ngồi ở sau màn, hơi mỉm cười với y.

Lúc này mà Kim Phi còn không hiểu nữa thì đúng là tên ngốc.

Y mỉm cười nhìn lại Cửu công chúa, quay đầu đáp: “Sao lại không chứ? Cửu công chúa điện hạ đã gửi hơn ba mươi ngàn lạng bạc ở tiền trang Kim Xuyên, mà cũng đã ký thỏa thuận với tiền trang, sau này có thu thuế từ thái ấp cũng sẽ gửi vào tiền trang Kim Xuyên."

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều im lặng.

Sau đó lại trở nên ồn ào.

"Công chúa điện hạ mà cũng gửi tiền vào tiền trang Kim Xuyên ư?"

"Ai mà không biết Cửu công chúa điện hạ có mối quan hệ đặc biệt với Kim tiên sinh của quân Trấn Viễn. Cô ấy gửi tiền vào thì có gì mà lạ chứ?"

"Cũng đúng."

Các thương nhân nhỏ giọng xì xào.

Đợi bọn họ xì xào xong, Kim Phi lại lên tiếng lần nữa: “Ngoài Cửu công chúa điện hạ, còn có châu mục Khánh đại nhân gửi mười mươi ngàn lượng ngân sách của triều đình vào tiền trang Kim Xuyên của bọn ta, sau này bổng lộc của các quan lại thành Tây Xuyên và của các khu vực lân cận cũng sẽ do tiền trang Kim Xuyên bọn ta phân phát."

Ở Đại Khang chưa có tiền lệ nào về việc tiền trang thay mặt phân bổng lộc cho các quan lại, Khánh Hâm Nghiêu làm như vậy chẳng khác nào là để đảm bảo cho Kim Phi.

Nếu tiền trang Kim Xuyên thất bại, người đầu tiên không bỏ mặc Kim Phi ắt sẽ là Khánh Hâm Nghiêu.

"Vậy thì xin hỏi Kim tiên sinh, ta gửi tiền ở Tây Xuyên, nhưng ở kinh thành cần dùng tiền thì có được không?" Người đàn ông mập tiếp tục hỏi.

"Hiện tại tiền trang Kim Xuyên chỉ có một điểm ở Tây Xuyên, sau này sẽ mở thêm các điểm ở kinh thành và các quận thành lớn ở Giang Nam, lúc đó sẽ có thể lấy tiền ở kinh thành và Giang Nam."

Kim Phi trả lời: "Mà phí thủ tục cũng giống như ở Tây Xuyên, hơn mười ngàn lượng chỉ cần mười phần trăm!"

Lời này vừa nói ra, bốn phía đều ồ lên.

Advertisement
';
Advertisement