Phải biết rằng phí thủ tục để các tiền trang khác đổi ngân phiếu ở nơi khác cao hơn nhiều so với phí thủ tục tại địa phương.

Chính sách đổi tiền ở những nơi khác của Kim Phi cũng giống như đổi ở địa phương, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều thương nhân có nhu cầu gửi và rút tiền ở những nơi khác.

"Kim tiên sinh, ngươi cũng phát hành ngân phiếu sao?" Người đàn ông mập lại hỏi.

Kim Phi nghe vậy, khiến y ước gì có thể nhảy xuống hôn Cửu công chúa hai cái.

Cô ấy sắp xếp cái kẻ lừa gạt này quá xứng chức rồi.

Mỗi một vấn đề hỏi tới đều ngay tử huyệt.

Y thu lại suy nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không phát hành ngân phiếu, mà sẽ phát hành hối phiếu còn an toàn hơn ngân phiếu."

"Hối phiếu là cái gì? An toàn như thế nào?" Người đàn ông mập tiếp tục đặt câu hỏi.

"Ví dụ, nếu ngươi gửi mười ngàn lượng bạc ở Tây Xuyên, ta sẽ đưa cho ngươi một tờ hối phiếu chuyên môn, lại cho ngươi một từ lóng, ngươi có thể cho hộ vệ mang theo hối phiếu lên đường, nhưng không nói mật mã cho hắn biết."

Kim Phong nói: “Như vậy, cho dù hối phiếu có bị thổ cướp đi, hoặc hộ vệ của ngươi chạy trốn, thì bọn họ cũng không thể lấy tiền được bởi vì bọn họ không biết từ lóng đó.”

"Vậy ta làm mất hối phiếu chỉ biết từ lóng thì vẫn có thể lấy tiền ra sao?" Người đàn ông mập hỏi.

"Có thể," Kim Phi gật đầu: "Nhưng sẽ rắc rối hơn. Trước tiên ngươi phải báo cáo mất phiếu cho bọn ta, sau đó đợi hai tháng. Sau khi bọn ta đối chiếu kiểm tra sổ sách xong, là có lấy lại tiền của ngươi."

"Vì sao?"

"Rất đơn giản, lỡ ngươi nói với ta hối phiếu của ngươi mất rồi, lúc đó ta lấy tiền cho ngươi nhưng cuối cùng hối phiếu của ngươi lại không mất, rồi ngươi lại phái người đến điểm ở kinh thành lấy thêm lần nữa, vậy chẳng lẽ ta phải đưa ngươi hai phần sao?" Kim Phi giải thích.

"Hai tháng thì cũng hơi lâu.” Người đàn ông mập lộ ra vẻ bất mãn

"Huynh đệ, nếu ngân phiếu của ngươi bị mất, rồi ngươi chờ hai năm thì tiền của ngươi có quay lại không?" Kim Phi cười hỏi lại.

"Kim tiên sinh nói đúng lắm." Người đàn ông mập gật đầu.

Những thương nhân khác vốn không hài lòng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cũng tỏ ra rất hài lòng với phương pháp của Kim Phi.

Cái gọi là tiếng lóng là mật khẩu.

Các tiền trang khác ở Đại Khang đều phát hành ngân phiếu để làm bằng chứng, bất kể là ai thì chỉ cần cầm ngân phiếu là có thể lấy tiền.

Điều này cũng tạo cơ hội cho thổ phỉ lợi dụng.

Phương pháp của Kim Phi đã giải quyết triệt để vấn đề này.

Chỉ có bản thân mình mới biết tiếng lóng nên hối phiếu bị cướp đi cũng không sao cả.

Cùng lắm thì trở về lại làm thêm một cái là được rồi.

Dù phải chờ đợi hai tháng nhưng vẫn tốt hơn là mất cả chì lẫn chài.

Không ít thương nhân lộ ra vẻ dao động.

Chỉ là tiền trang Kim Xuyên dù sao cũng là tiền trang mới mở, bọn họ không dám tin tưởng hoàn toàn vào thực lực của Kim Phi.

Giây tiếp theo, người đàn ông mập lại giúp bọn họ hỏi ra những nghi ngờ trong lòng.

"Kim tiên sinh, phương pháp của ngươi quả thực rất hay, bọn ta đều đã động lòng, nhưng ngươi là một tiền trang mới mở, mà nếu bọn ta lập tức giao hết toàn bộ tài sản tánh mạng cho ngươi, rồi lỡ ngươi chạy trốn luôn thì làm sao đây?”

Người đàn ông mập nghiêm túc hỏi.

"Con người này, sao ngươi lại nói Kim tiên sinh như vậy?"

Kim Phi chưa kịp trả lời, người dân hóng hớt ở gần đó đã nói trước: "Nếu như Kim tiên sinh không giúp chúng ta đánh đuổi kỵ binh, cho dù các ngươi có bao nhiêu tiền cũng sẽ bị kỵ binh sẽ cướp hết, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi!"

"Đúng vậy, ngươi không có lương tâm!"

"Bản thân các ngươi không có lương tâm, thì các ngươi cho rằng Kim tiên sinh cũng như các ngươi sao? Tất cả số tiền mà Kim tiên sinh hứa với người dân ngoài thành đều đã được trả hết!"

Những người dân khác cũng sôi nổi phụ họa theo.

Nhưng đại bộ phận thương nhân vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Kim Phi.

Kim Phi làm gì ở ngoài thành, bọn họ còn biết rõ hơn đám người này.


Nhưng hầu hết các thương nhân đều đặt lợi ích lên hàng đầu, đó cũng không thể là lý do để họ tin tưởng Kim Phi.
Advertisement
';
Advertisement