Dù Kim Phi đã thực hiện lời hứa với dân chúng, nhưng số tiền đó cộng lại cũng chỉ mới mấy mươi ngàn lượng bạc mà thôi.

Mà một khi họ thật sự gửi tiền, cộng lại còn nhiều hơn lần đó không biết bao nhiêu lần.

Nếu lúc đó Kim Phi ôm tiền bỏ chạy, bọn họ sẽ khóc với ai đây?

Chẳng lẽ đi tìm Cửu công chúa hay đi tìm Khánh Hâm Nghiêu?

Cho bọn họ thêm ba cái lá gan nữa họ cũng không dám.

Kim Phi nhận ra người dân hơi kích động quá, vội vàng ra hiệu cho Đại Lưu đánh chiêng.

Khi khung cảnh lắng xuống, Kim Phi nhanh chóng giơ chiếc kèn thiếc lên rồi hô loa: “Mọi người đừng kích động, trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, những câu hỏi mà vị huynh đài này đưa ra đều rất có lý, bọn họ có nỗi lo lắng như vậy cũng là bình thường, nếu đổi lại là các vị, thì các vị sẽ gửi nhiều tiền như vậy vào tay ta sao? Chắc các vị sẽ còn lo lắng hơn bọn họ."

Sau khi nghe như vậy, người dân mới chịu bỏ qua.

Rất nhiều thương nhân cũng gật đầu theo, ánh mắt nhìn Kim Phi cũng thay đổi một chút.

Làm buôn bán nhiều năm, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy có người đứng vào vị trí của thương nhân và nói chuyện giúp họ.

“Về phần vấn đề các vị đang lo lắng, ta cũng đã suy xét, nghĩ ra một biện pháp, mọi người cùng xem thử có được không.”

Kim Phi nói, ra hiệu cho phía sau.

Nguyễn Đồng Khiết dẫn Đại Lưu đi lên bục gỗ, đứng sau Kim Phi.

Trong tay Đại Lưu bưng một cái khay.

Ở giữa đặt ba viên pha lê.

Kích thước không đồng nhất, màu sắc khác nhau.

Nhưng viên nào cũng vô cùng mượt mà, màu sắc tuyệt vời.

“Kim tiên sinh, đây… Đây là Thủy Ngọc à?”

Giọng điệu của người đàn ông mập cũng hơi run rẩy.

“Không sai, đây là Thủy Ngọc!”

Các thương nhân nhận được đáp án khẳng định của Kim Phi, trong mắt không ít người lộ ra hơi nóng bỏng nhè nhẹ.

Lạc Lan bán đấu giá Thủy Ngọc ở kinh thành được một thời gian, bây giờ danh tiếng của Thủy Ngọc đã lan truyền rất xa.

Thương nhân ở đây cơ bản đều nghe nói qua.

Có mấy người thậm chí còn tham gia hội đấu giá ở kinh thành.

Bởi vì Lạc Lan và Đường Tiểu Bắc đều cố gắng khống chế lượng hàng xuất ra của Thủy Ngọc, hơn nữa Đại Khang lại lắm kẻ nhiều tiền, cho nên giá trị bây giờ của Thủy Ngọc không những không giảm, ngược lại bị nhóm quyền quý thương nhân đẩy lên càng cao hơn.

Bây giờ Đường Tiểu Bắc điên cuồng thu mua lương thực ở Giang Nam, trên cơ bản là dựa vào Thủy Ngọc và xà phòng thơm.

Mỗi lần đến một nơi, chỉ dùng cách đấu giá tạm thời, đưa ra hai viên.

Một viên đổi lương thực, ai đưa ra nhiều lương thực hơn, thì kẻ đó lấy.

Một viên đổi tiền, ai đưa nhiều tiền hơn, cho kẻ đó.

Chờ hội đấu giá kết thúc, đưa nhiều tiền nhiều lương thực hơn đều vô dụng.

Dù biện pháp này đơn giản, nhưng cực kì hiệu quả.

Đường Tiểu Bắc không chỉ gom góp một lượng lương thực lớn ở Giang Nam, mà còn gửi rất nhiều bạc về.

Bây giờ số bạc Thủy Ngọc kiếm về, đã vượt qua xà phòng thơm, trở thành sản nghiệp kiếm tiền nhiều nhất làng Tây Hà.

Nhưng công nhân sản xuất Thủy Ngọc chỉ có mấy người thôi.

Ngược lại đội vận chuyển Thủy Ngọc, cần một số nhân viên hộ tống lớn.

Dù vậy, thổ phỉ to gan lớn mật vẫn đánh cướp bên đường.

Không có cách nào, giá trị của Thủy Ngọc bị nhóm quyền quý thương nhân đẩy lên quá cao.

Cao đến mức cho dù nhóm thổ phỉ biết rõ là tiêu cục Trấn Viễn áp tải nhưng vẫn dám bí quá hóa liều.

Khi Kim Phi bắt đầu sinh ra ý tưởng mở tiền trang, đã suy xét đến vấn đề có khả năng các thương nhân sẽ không tin tưởng.

Nên khi Mãn Thương tới, y đã bảo anh ta nhân tiện đưa theo mấy viên Thủy Ngọc.

“Các vị, không cần ta phải nói giá trị của Thủy Ngọc nữa chứ?”

Kim Phi giơ loa hô: “Những viên Thủy Ngọc này đều là sản phẩm chất lượng ta giữ trong kho, từ hôm nay trở đi, sẽ khóa trong hàng rào ở sảnh tiền trang, các khách gửi tiền vượt qua một ngàn lượng, đều có tham dự biểu quyết, đề cử một người mua khóa, giữ chìa khóa.


Nếu ai tới lấy tiền, trong vòng ba ngày mà tiền trang không chi trả, thì có thể lấy Thủy Ngọc này đi làm bồi thường.
Advertisement
';
Advertisement