Tiểu Ngọc tìm Quan Hạ Nhi, báo cáo lại.
“Có bao nhiêu huynh đệ chết trận?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Nữ công nhân đã chết sáu người, các huynh đệ đội đánh hổ chết trận 123 người!”
Tiểu Ngọc đáp: “Nhưng chúng ta đã đánh chết hơn 200 tên thổ phỉ, còn bắt hơn 100 tên.”
“Thương vong nhiều như vậy ư?”
Quan Hạ Nhi thầm thấy chấn động.
Cô biết chắc chắn sẽ có người chết, nhưng không ngờ lại chết nhiều như vậy.
“Tẩu tẩu, đánh giặc chắc chắn sẽ có người chết, đây là chuyện không thể can thiệp được.”
Tiểu Ngọc chỉ tay về phía phòng bệnh: “Rắc rối là các huynh đệ đội đánh hổ lần này bị thương rất nhiều, hiện tại số người có thể đánh tiếp còn chưa đến một nửa…”
Thổ phỉ tới đánh làng Tây Hà chỉ có một vài tên là do Trần sư gia sắp xếp, còn lại phần lớn đều là người dân.
Người dân bình thường ai lại dám giết người dễ dàng như thế?
Cho dù dám thì cũng không được huấn luyện chuyên nghiệp, rất khó có thể một phát lấy mạng người khác.
Cho nên trong lúc chiến đấu, hai bên cơ bản đều cầm vũ khí linh tinh như dao phay, đâm chém lung tung.
Thành viên đội đánh hổ và thổ phỉ bị chết đa phần là bởi có quá nhiều vết thương, đổ máu quá nhiều dẫn đến chết.
Ngược lại các nữ công nhân phục kích bắn tên đều nhắm thẳng vào vị trí chí mạng, thổ phỉ bị bắn trúng đa phần đều chết tươi.
Cách thức chiến đấu này cũng dẫn đến việc thành viên đội đánh hổ bị thương rất nhiều.
Hai người đang nói chuyện thì có một người đàn ông chống nạng nhảy lò cò lại gần.
Người đàn ông này là Lão Phàn, là một trong hai đại đội trưởng tàn tật ở lại bảo vệ làng
Một đại đội trưởng khác khi ấy đang trực ban ở pháo đài số 2, đã bị lửa lớn thiêu chết.
Lúc này trên quần áo và cây nạng của Lão Phàn đều dính vết máu, rõ ràng trước đó cũng đã tham gia tiền tuyến.
“Phàn đại đội trưởng, huynh tới rồi!”
Quan Hạ Nhi bảo A Cúc dọn cái ghế, ý bảo Lão Phàn ngồi xuống.
“Đa tạ phu nhân!” Phàn đại đội trưởng mệt lả người, cũng chẳng khách khí.
“Thương vong của nhân viên hộ tống thế nào?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Còn sống thì đều ở chỗ này.”
Phàn đại đội trưởng thở hắt ra một hơi, chỉ về phòng bệnh.
Thổ phỉ phát động đánh lén, nhân viên hộ tống ca đêm hoàn toàn đứng mũi chịu sào, thương vong cũng là nghiêm trọng nhất.
Lão Đồng đại đội trưởng đã bị thiêu chết ở pháo đài, các nhân viên hộ tống còn lại thương vong cũng vượt quá 70%, còn 30% sống sót thì ai cũng bị thương, được chuyển đến đây rồi.
Phàn đại đội trưởng đang đến thăm nhân viên hộ tống bị thương.
“Nhân viên hộ tống ca sáng có thương vong nhiều không?” Quan Hạ Nhi hỏi.
Phàn đại đội trưởng lắc đầu, thở dài nói: “Số người còn đánh tiếp được chỉ có 40%.”
“Tại sao lại như vậy?” Quan Hạ Nhi nhíu mày.
Nhân viên hộ tống ca đêm bị đánh lén, thương vong nặng nề thì cô có thể lý giải, nhưng nhân viên hộ tống ca sáng khi ấy ở nhà tập thể, sao lại thương vong nhiều như vậy?
“Hôm nay sương mù quá lớn, chúng ta tạo thành chiến trận, căn bản không nhìn rõ kẻ địch ở đâu".
Phàn đại đội trưởng bất đắc dĩ nói: “Ta không có cách nào, chỉ có thể bảo mọi người tản ra.”