Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sức chiến đấu của nhân viên hộ tống chủ yếu thể hiện trong việc phối hợp với nhau.

Sau khi phân tán, nhân viên hộ tống cũng sẽ không mạnh hơn là mấy so với người bình thường, một khi bị thổ phỉ vây đánh, thì đúng là không thể chọi lại được số đông.

Quan Hạ Nhi đang chuẩn bị nói chuyện, một nữ nhân viên hộ tống vội vàng chạy vào: “Phu nhân, tổ trưởng, bên mương Quải Tử truyền tin đến, có một nhóm thổ phỉ hơn ngàn người đang chạy về phía chúng ta!”

“Hơn ngàn người hả?”

Quan Hạ Nhi siết chặt nắm tay, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Hiện giờ thổ phỉ đang tụ tập ở cửa làng đã không ít, chưa bao lâu đã có thổ phỉ khác tới rồi.

Mà đội đánh hổ và nhân viên hộ tống đều thương vong quá nửa, pháo đài ở cửa làng lại bị phá hủy.

Điểm chết người là hôm nay trời lại đầy mây, lúc này mới vừa qua giữa trưa, trong sơn cốc đã bắt đầu có sương mù, ban đêm chắc chắn lại sẽ có sương mù dày đặc.

Một khi lại có một nhóm thổ phỉ quy mô hơn ngàn người ập đến, làng Tây Hà rất có thể sẽ không chống đỡ nổi.

Quan Hạ Nhi cắn chặt môi, cố ép chính mình bình tĩnh lại, nỗ lực suy nghĩ đối sách.

Nhưng hiện giờ làng Tây Hà đã thành cái bánh thơm trong mắt thổ phỉ, Quan Hạ Nhi lại không có kiến thức và thiên phú như Trương Lương, trong khoảng thời gian ngắn có thể nghĩ được cách gì đây?

Chỉ có thể gọi Đường Đông Đông tới, bảo cô ấy cố hết sức phát động nữ công nhân bù vào chỗ thiếu hụt của đội đánh hổ và nhân viên hộ tống.

Chẳng mấy chốc, tin tức có rất nhiều thổ phỉ sắp đánh vào làng lan truyền khắp nơi, cả làng đều bị bao phủ trong bầu không khí ngột ngạt căng thẳng trước cơn bão.

Quan Hạ Nhi bố trí nhiệm vụ xong xuôi thì đi lên triền núi ở cửa làng.

Cô liếc nhìn từng nhóm thổ phỉ tụ tập ngoài cửa làng, sắc mặt nặng nề.

Cách đó mấy chục dặm, trên núi Thiết Quán, Tả Phi Phi cũng có biểu cảm y hệt Quan Hạ Nhi.

Mấy ngày trước đó, núi Thiết Quán cũng gặp phải mấy đợt tập kích của thổ phỉ, nhưng đều bị nhân viên hộ tống và nữ công nhân liên thủ đánh lui.

Tả Phi Phi tỏ vẻ nghiêm trọng không phải vì núi Thiết Quán gặp nguy hiểm, mà là vừa nãy cô ấy cũng nhận được tin báo từ mương Quải Tử rằng xung quanh xuất hiện rất nhiều thổ phỉ.

Lúc trước thổ phỉ đến làng Tây Hà cướp lương thực cũng chính là thổ phỉ của núi Thiết Quán, khoảng cách hai bên không hề xa.

Tả Phi Phi đều đã nghe tin đêm qua trong làng phát sinh chiến đấu, cộng với tình hình hiện tại.

Cô ấy cũng biết rất rõ ràng nếu mương Quải Tử để nhóm thổ phỉ này chạy đến Làng Tây Hà thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cỡ nào!

Mà núi Thiết Quán tuy không phải là con đường mà thổ phỉ nhất định phải đi qua, nhưng lại nằm ngay giữa mương Quải Tử và làng Tây Hà.

“Hay là ngăn chặn nhóm thổ phỉ này lại nhỉ?”

Kể từ khi thành lập tới nay, nhà xưởng vẫn luôn là sản nghiệp trụ cột dưới quyền của Kim Phi.

Tuy rằng sau đó không kiếm được nhiều tiền như Hắc Đao hay Thủy Ngọc, nhưng hai thứ này giá thành lại quá cao, cả Đại Khang không mấy ai mua nổi, nên khó có khả năng sẽ được ưa chuộng mãi.

Đặc biệt là châu Thủy Ngọc. Theo thời gian, giá trị của nó chắc chắn sẽ giảm xuống.

Nhưng xà phòng thơm thì khác.

Xà phòng thơm là loại hàng hóa tiêu dùng hằng ngày, cả người dân và các thương nhân nhỏ cũng có thể mua được, cộng với thị trường thanh lâu cực lớn, có thể mang tới một nguồn thu nhập ổn định cho Kim Phi.

Hơn nữa, Quan Hạ Nhi và Uyển Nương vẫn đang nghiên cứu, sau này sẽ đưa ra những mặt hàng khác như dầu gội đầu, bột giặt, nước hoa, rất có tiềm năng phát triển.

Cho nên Kim Phi vẫn luôn quan tâm tới núi Thiết Quán.

Hơn nữa nơi này cũng không quá xa làng Tây Hà, Kim Phi và Quan Hạ Nhi có thể tới đây thường xuyên.


Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều là những người đáng thương, cũng vì lý do công việc không thể lên núi xuống núi dễ dàng, Kim Phi sợ các cô ấy ở trên này lâu quá sẽ buồn nên sau khi tổ chức đại hội thể thao bên xưởng dệt làng Tây Hà, y đã bảo Tả Phi Phi cũng tổ chức đại hội thể thao trên núi Thiết Quán.
Advertisement
';
Advertisement