Ngày thường các nữ công nhân của xưởng xà phòng thơm cũng không có trò giải trí gì nên nhiệt tình hơn cả những cô bên xưởng dệt, thậm chí còn muốn Kim Phi tổ chức giải đấu cho các cô đi so tài với các nữ công nhân khác bên xưởng dệt làng Tây Hà.

Lúc ấy Kim Phi bị các nữ công nhân vây quanh, vì muốn nhanh chóng thoát ra mà y đã đồng ý với các cô rằng mùa xuân năm sau sẽ cho đến làng dệt thi đấu.

Y chỉ thuận miệng nói, nhưng các nữ công nhân núi Thiết Quán lại cực kỳ nghiêm túc trong chuyện này, gần đây ai nấy cũng luyện tập vô cùng chăm chỉ.

Cũng bởi vì nơi này rất gần với làng Tây Hà, cho nên số lượng nhân viên hộ tống đóng ở núi Thiết Quán này còn ít hơn cả đỉnh Song Đà và Hắc Thủy Câu.

Nhưng Tả Phi Phi cũng bao giờ nhờ Quan Hạ Nhi cứu viện.

Một là núi Thiết Quán dễ thủ khó công, hai là nữ công nhân của nơi này có thể đánh trận.

Trước đây thổ phỉ có tấn công mấy lần, nhờ có các nữ công nhân trợ giúp mà nhân viên hộ tống mới có thể đẩy lùi quân địch dễ dàng.

Các nữ công nhân của xưởng xà phòng đều là những người số khổ, chính Kim Phi đã kéo họ ra khỏi biển lửa.

Các nữ công nhân luôn biết ơn Kim Phi.

Xét về lòng trung thành, trong tất cả các xí nghiệp dưới trướng của Kim Phi, các cô ở xưởng xà phòng thơm này có thể nói là trung thành nhất.

Ở điểm này thì tiêu cục Trấn Viễn còn thua xa họ.

Mới sáng sớm, sau khi nghe thấy làng Tây Hà đang bị thổ phỉ vây hãm lại, không ít các nữ công nhân ở đây đã chủ động đến tìm Tả Phi Phi để xin đi tiếp viện cho làng Tây Hà.

Đúng lúc Tả Phi Phi đang cân nhắc có nên đồng ý hay không thì lại hay tin thổ phỉ đã bị đội đánh hổ và các nữ công nhân liên thủ đánh lùi.

Lúc này các cô mới yên tâm.

Không lâu sau đó, Tả Phi Phi nhận được tin tức của mương Quải Tử.

Lần này cô ấy lại không thông báo ra ngoài, mà một mình ngồi ở sân, suy nghĩ biện pháp đối phó.

Lương thực dự trữ của núi Thiết Quán có thể đủ dùng trong một khoảng thời gian dài, địa hình nơi đây cũng dễ thủ khó công, nếu kiên trì phòng thủ thì Tả Phi Phi tự tin mình có thể cầm cự tới sang năm.

Nhưng hiện tại ngoài làng Tây Hà đang có rất nhiều thổ phỉ tụ tập, nếu chúng xông vào từ mương Quải Tử, làng Tây Hà rất có thể sẽ thất thủ.

Rõ ràng cô ấy có cơ hội ngăn đám thổ phỉ này lại, kết quả cô ấy lại ngồi yên xem bọn chúng tàn phá làng Tây Hà, khi Kim Phi trở về, cô ấy biết ăn nói với y thế nào đây?

Nhưng thổ phỉ tụ tập ở mương Quải Tử rất nhiều, chắc chắn là có kẻ âm thầm khởi xướng phía sau. Nếu bây giờ cô ấy phái người xuống núi ngăn cản, thương vong nhất định sẽ rất nặng nề.

Có nên giúp hay không đây?

Tả Phi Phi không dám tùy tiện đưa ra quyết định.

Tả Trương Thị nhìn thấy con gái ngồi yên trong sân nửa canh giờ, tiến tới, hỏi: "Phi Phi, con sao vậy?"

“Mẹ, mẹ nói xem, con nên làm gì đây?”

Tả Phi Phi thật sự không biết nên làm gì, thế là cô ấy kể lại hết mọi việc cho Tả Trương Thị nghe.

Tả Trương Thị nghe xong thì suy nghĩ một lát, rồi nói: "Phi Phi, nếu con thật sự không biết nên làm gì, vậy có thể nghe ý kiến của mẹ nhé?"

Tả Phi Phi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

Tả Trương Thị là một người phụ nữ thời phong kiến rất truyền thống, trong chuyện công việc của con gái, bà ta chưa bao giờ nhiều lời.

Vừa nãy Tả Phi Phi nói nhiều như vậy, không phải để xin Tả Trương Thị ít lời khuyên, mà là muốn tìm một nơi đáng tin cậy để tâm sự.

Nhưng không ngờ Tả Trương Thị lại biểu hiện khác thường, còn chủ động đưa ra lời khuyên.

Tả Phi Phi trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Mẹ, mẹ nói đi."

“Mẹ thấy con nên đi ngăn đám thổ phỉ này lại!" Tả Trương Thị nói.

“Vì sao?”

Advertisement
';
Advertisement