Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Bởi Kim tiên sinh có ơn với chúng ta và toàn bộ các cô gái trên núi Thiết Quán này. Nếu bây giờ con giấu giếm các cô ấy, hoặc không cho các cô ấy đi giúp, sau này không những không biết ăn nói thế nào với Kim tiên sinh, mà những nữ công nhân có thể sẽ oán hận con. Sau này con sẽ quản lý xưởng như thế nào?"

Bà ta nói tiếp: "Cho nên, mẹ thấy, con nên nói rõ mọi việc ra như Quan Hạ Nhi, sau đó để mọi người tự lựa chọn, ai đi ngăn thổ phỉ thì báo tên. Như vậy sẽ chẳng còn ai oán trách con nữa."

Tả Phi Phi nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu: "Đây cũng là một cách…"

“Phi Phi, từ mương Quải Tử tới núi Thiết Quan cũng không xa, nếu đã quyết định thì phải nhanh lên, nếu không sẽ không kịp mất!”

Tả Trương Thị nhắc nhở.

“Được rồi, cứ làm theo lời mẹ nói!”

Tả Phi Phi siết chặt tay lại rồi đứng dậy.

"Phi Phi, con là trưởng xưởng, nhưng trong lúc này lại là tướng quân, nhiệm vụ của con là chỉ huy tác chiến thôi, không cần phải xông pha ra ngoài kia đâu, hiểu chưa?"

Tả Trương Thị giữ tay áo Tả Phi Phi lại, nhắc nhở.

"Con biết rồi!" Tả Phi Phi vỗ cánh tay mẹ, nói: "Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ trở về lành lặn!"

Lúc này Tả Trương Thị mới buông góc áo của cô ấy ra.

Tả Phi Phi mỉm cười, xoay người rời đi.

Tả Trương Thị nhìn bóng lưng của con gái, đôi mắt tràn đầy sự mong chờ.

"Phi Phi, con có thăng chức được hay không, phải xem lần này rồi."

Khi Quan Hạ Nhi phái người tới núi Thiết Quán hỏi các nữ công nhân ở đây có ai muốn về làm tiểu thiếp hay nô tỳ trong nhà hay không, lúc đó, Tả Phi Phi vì quá ngượng ngùng nên muốn chọn làm nô tỳ, nhưng lại bị Tả Trương Thị ép chọn làm tiểu thiếp.

Những nữ công nhân khác thấy Tả Phi Phi dẫn đầu đã chọn như vậy, ngoại trừ những người lớn tuổi như Tả Trương Thị, hầu hết các cô gái ở đây đều chọn làm tiểu thiếp.

Tả Trương Thị khuyên Tả Phi Phi đi ngăn đám thổ phỉ lại, không những vì lý do bà ta vừa nói ra, mà quan trọng hơn, bà ta còn muốn làm mối cho Kim Phi và Tả Phi Phi.

Tả Phi Phi mà giúp làng Tây Hà ngăn chặn thổ phỉ, dù thắng hay thua thì Quan Hạ Nhi cũng sẽ rất biết ơn cô ấy.

Sau khi Kim Phi trở về mà biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ nhìn Tả Phi Phi với đôi mắt khác.

Tả Phi Phi là trưởng xưởng, có ra chiến trận thì cũng không cần xông pha ra phía trước, vừa không nguy hiểm tới tính mạng, vừa tạo được ấn tượng tốt với Kim Phi, tội gì không làm?

Tả Phi Phi đâu biết đằng sau lời đề nghị của Tả Trương Thị là ý đồ nhỏ này?

Sau khi đi ra khỏi sân, việc đầu tiên cô ấy làm là gõ chiêng đồng.

Các nữ công nhân hai ngày nay vẫn luôn cảnh giác, nghe thấy tiếng chiêng đồng thì ngay lập tức tập trung tại bãi đất trống.

"Các tỷ muội, tình hình của làng Tây Hà thì mọi người cũng đã biết rồi. Ta vừa mới nhận được tin tức…"

Tả Phi Phi giơ cái loa sắt lên, nói rõ lại sự việc một lần nữa, rồi hỏi: “Các tỷ muội bằng lòng đi ngăn chặn đám thổ phỉ thì giơ tay lên!”

Cô ấy vừa dứt lời đã có mười mấy nữ công nhân giơ cánh tay lên.

Sau đó lại có hàng chục người.

Số cánh tay giơ lên ngày càng nhiều.

Cuối cùng, hầu hết các nữ công nhân đều đã giơ cánh tay của họ lên.

Tả Phi Phi hơi bất ngờ, nhưng cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, nhắc nhở mọi người: "Các tỷ muội, xin hãy suy nghĩ kỹ càng một chút. Mọi người phải hiểu rằng, một khi đã xuống núi thì chưa chắc đã sống sót quay trở về được đâu!"

"Tả trưởng xưởng, nếu không có tiên sinh, ta đã chết từ lâu rồi!"

"A Nghiên, bây giờ chúng ta là tiểu thiếp của nhà họ Kim đấy, sao muội lại gọi là tiên sinh, phải gọi đương gia chứ?"

Advertisement
';
Advertisement