Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, cô gái trang điểm vì người mình yêu.

Những dân thường trong thời phong kiến không biết nhiều chữ, đơn thuần chất phác và gần như là ngu muội.

Nhiều thích khách sẵn sàng chết vì giới quyền quý chỉ vì được mời uống một bàn rượu và nhận được những lời nịnh nọt.

Cũng có một số phụ nữ mất chồng khi còn trẻ và trở thành góa phụ. Họ có thể tái hôn, nhưng họ lại chọn cách sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại.

Nhiều điều mà người ở xã hội hiện đại như Kim Phi có thể thấy khó hiểu lại phổ biến ở thời phong kiến.

Những nữ công nhân của núi Thiết Quán là một ví dụ điển hình.

Ban đầu Kim Phi tấn công núi Thiết Quán, không phải để giải cứu những cô gái bị biến thành "ngựa thịt" trên núi mà vì bọn thổ phỉ đã chủ động khiêu khích.

Trên thực tế, Kim Phi chỉ biết đến sự tồn tại của "ngựa thịt" trên thế giới này sau khi chiếm được núi Thiết Quán.

Cứu những cô gái kia chỉ là do tiện tay.

Ý định ban đầu của Kim Phi khi mua những cô gái nô lệ này từ Quảng Nguyên không chỉ là vì thương cảm mà còn vì quy mô của nhà máy xà phòng không ngừng mở rộng và y cần họ làm việc.

Nhưng các nữ công nhân không nghĩ như vậy, trong suy nghĩ chất phác đơn thuần của họ, Kim Phi chính là ân nhân cứu mạng.

Vì vậy, ngay cả khi Đường Tiểu Bắc yêu cầu các nữ công nhân ở núi Thiết Quán không được rời núi vì công thức xà phòng, họ cũng chưa bao giờ phàn nàn.

Kim Phi từng cảm thấy không đành lòng, dần mở rộng quy mô núi Thiết Quán, không còn hạn chế nữ công nhân xuống núi nữa.

Kết quả là người phản đối quyết liệt nhất không phải là Đường Tiểu Bắc, mà là các nữ công nhân của núi Thiết Quán.

Điều này là do suy nghĩ khác nhau ở các thời đại khác nhau.

Mặc kệ Kim Phi nghĩ như thế nào về vấn đề nạp thiếp, nhưng trong lòng nữ công nhân ở núi Thiết Quán, khi đã nhận hôn thư do Quan Hạ Nhi đưa tới thì họ chính là người nhà họ Kim.

Quan trọng nhất, họ không muốn thua nữ công nhân trong xưởng dệt.

Ngay cả khi một số nữ công nhân rụt rè không muốn chiến đấu, nhưng thấy các bạn đồng hành khác giơ tay lên họ cũng phải đành giơ theo.

Cuối cùng, tất cả các nữ công nhân đều giơ tay đăng ký.

Điều này khiến Tả Phi Phi hơi khó xử.

Núi Thiết Quán cũng cần giữ lại một ít người, cô ấy cũng không thể dẫn toàn bộ nữ công nhân đi theo.

Trầm ngâm một lúc, cô ấy nói: “Các đội trưởng tổ chức rút thăm. Ai rút hai que sẽ đi, ai rút một sẽ ở lại giữ nhà. Không ai được nhìn người khác rút, nếu không thì sẽ bị đưa đến nhốt trong phòng tối nhỏ!”

Bằng cách này, nếu ai đó không muốn đi nhưng giơ tay vì xấu hổ thì có thể ở lại.

Dù sao cũng sẽ không ai biết cô ấy rút được cái gì.

Khi các trưởng nhóm đang sắp xếp việc bốc thăm, một người đàn ông với tấm vải đen che mắt trái và một vết sẹo dữ tợn trên mặt vội vàng chạy lên núi từ bên dưới.

Anh ta là Tần Phi, trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống đóng quân trên núi Thiết Quán.

Trước đây anh ta từng đi lính trong quân Thiên Lâm, khi Kim Phi tấn công Thanh Thủy Cốc, anh ta đã bị người Đảng Hạng chém ngang mặt, làm mù một bên mắt.

Sau khi giải ngũ, anh ta đã gia nhập tiêu cục Trấn Viễn và được Trương Lương phái đi trấn thủ núi Thiết Quán.

Nhân viên hộ tống thường đóng quân ở dưới chân núi, rất ít khi lên núi, Tần Phi vừa nhận được tin Tả Phi Phi đã tập hợp nữ công nhân để ngăn chặn bọn thổ phỉ.

Anh ta nghe xong sợ hết hồn, sau đó lên núi ngay lập tức.

"Tả trưởng xưởng, ta nghe nói cop sẽ dẫn nữ công nhân đi ngăn chặn bọn thổ phỉ mương Quải Tử?"

"Đúng vậy," Tả Phi Phi gật đầu nói: "Trung đội trưởng Tần, ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang chuẩn bị đi gặp ngươi đây."

Tần Phi không hỏi Tả Phi Phi tìm anh ta làm gì mà trợn mắt hỏi: "Cô có biết mình đang làm gì không? Bọn thổ phỉ biết giết người đấy!"

"Tất nhiên ta biết bọn thổ phỉ biết giết người, đó là lý do tại sao ta làm vậy!"

Tả Phi Phi nói: "Xung quanh làng Tây Hà đều là đất trống, pháo đài ở lối vào làng đã bị thổ phỉ phá hủy, một khi chúng ta để thổ phỉ đi qua, rất nhiều người ở làng Tây Hà sẽ chết!

Advertisement
';
Advertisement