Rõ ràng chúng ta có cơ hội ngăn chặn bọn thổ phỉ núi Thiết Quán, nhưng nếu ngồi yên không làm gì, lúc tiên sinh trở về, chúng ta giải thích với tiên sinh như thế nào đây?"
"Cái này..." Tần Phi ngơ ngác.
Khu vực xung quanh núi Thiết Quán là đồi núi, xét về địa hình thì quả thực thích hợp ngăn chặn bọn thổ phỉ hơn làng Tây Hà.
Vả lại các nữ công nhân cũng tình nguyện tham gia chiến đấu.
Nếu anh ta và Tả Phi Phi không đồng ý thì đúng là không ổn thật.
Tần Phi phát hiện các nữ công nhân đã bắt đầu nhận nỏ, biết chuyện đã không còn cách nào để cứu vãn, dứt khoát bỏ ý định khuyên can, hỏi: "Tả trưởng xưởng định đánh như thế nào?"
"Ta không biết nhiều về chiến đấu, ta đang định bàn bạc với trung đội trưởng Tần, nhưng chưa kịp làm gì thì ngươi đã tới."
Tả Phi Phi nói: "Trung đội trưởng Tần nghĩ nên đánh như thế nào?"
Cô ấy được Kim Phi mua từ nơi khác, từ khi lên núi Thiết Quán đến nay cũng không xuống núi được mấy lần, hoàn toàn không quen thuộc với địa hình xung quanh.
Mà quê hương của Tần Phi lại gần núi Thiết Quán, ông nội và cha anh ta đều là thợ săn nên vô cùng quen thuộc với từng ngọn núi, khe núi xung quanh.
Nhưng Tần Phi không trả lời ngay câu hỏi của Tả Phi Phi, mà cau mày, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Tả trưởng xưởng đã nói thế, vậy thì ta cũng không khách khí! Nếu nhất định phải đánh, ta nghĩ chúng ta nên ra tay ở núi Dương Khuyên!”
"Vì sao?"
“Đường chính của núi Dương Khuyên một bên là vách đá, một bên là vách núi dựng đứng, thích hợp để phục kích nhất, hơn nữa bọn người ở mương Quải Tử muốn đến làng Tây Hà thì nhất định phải đi qua con đường này, bọn thổ phỉ muốn tránh thì sẽ phải đi đường vòng mấy chục dặm!"
Tần Phi nói: "Tiên sinh từng nói đánh giặc tốt nhất là đợi quân địch mệt mỏi rồi hãy tấn công, núi Dương Khuyên cách núi Thiết Quán rất gần, chỉ cần hai nén nhang là chạy tới được, sau đó chỉ chờ bọn thổ phỉ đến!"
"Xem ra trung đội trưởng Tần đã nghĩ xong, vậy thì cứ làm theo những gì ngươi nói!"
Tả Phi Phi gật đầu, sau đó hỏi: "Trung đội trưởng Tần còn có gì muốn dặn dò không?"
"Những thứ khác..." Tần Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngoài nỏ, Tả trưởng xưởng hãy phái người đi chặt một ít tre, sau đó đưa theo nắp nồi trong nhà ăn tới đây luôn!"
"Chặt tre, lấy nắp nồi?" Tả Phi Phi nghi ngờ nghĩ mình nghe nhầm: "Tại sao?"
"Ta đã xem quá trình huấn trình huấn luyện của các cô, các cô gái bắn cung và điều khiển máy bắn đá đều ổn, nhưng khi chiến đấu tay đôi lại không tốt bằng."
Tần Phi giải thích: "Cho nên ta muốn dùng đội hình của tiên sinh ở Thanh Thủy Cốc. Bằng cách này, chúng ta có thể giảm thiểu thương vong.”
Mặc dù Tả Phi Phi muốn hỏi Kim Phi đã dùng đội hình gì ở Thanh Thủy Cốc, nhưng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, cô ấy lựa chọn tin tưởng Tần Phi, lập tức sắp xếp cho người vào rừng chặt tre, đến nhà ăn lấy nắp nồi.
Khi tre đến, những nữ công nhân cũng đã sẵn sàng.
Tần Phi đưa cho mỗi người một cây tre được mài nhọn đầu, các nữ công nhân xếp hàng chuẩn bị lên đường, chạy đến núi Dương Khuyên.
Trên đường đi, Tả Phi Phi cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi Tần Phi về Thanh Thủy Cốc.
Tần Phi kể lại chuyện Kim Phi gặp nguy hiểm, sau đó dẫn dắt mấy ngàn quân Thiết Lâm xoay chuyển cục diện, đánh bại bọn người Đảng Hạng.
Là một trong những người ngưỡng mộ Kim Phi, Tần Phi không thể cưỡng lại việc thêm một số chi tiết nghệ thuật vào câu chuyện, khiến trận chiến vốn đã căng thẳng lại càng trở nên ly kỳ hơn, điều này khiến Tả Phi Phi sững sờ một hồi.
Trong ấn tượng của cô ấy, Kim Phi luôn là một học giả hiền lành và tao nhã, y thường xuyên bị các cô gái ở núi Thiết Quán trêu chọc tới mức mặt đỏ tới mang tai chạy mất dạng.
Nhưng hôm nay, từ trong miệng Tần Phi, cô ấy đã biết một mặt khác của Kim Phi.
Cũng biết được cái gọi là phương trận Macedonia.
Nhìn núi Dương Khuyên trước mặt, Tả Phi Phi khẽ gật đầu: "Nơi này quả nhiên rất thích hợp với đội hình mà Trung đội trưởng Tần nói!”
Địa hình của núi Dương Khuyên và Thanh Thủy Cốc thực sự rất khác nhau.
Thanh Thủy Cốc được bao quanh bởi các vách núi ở cả hai bên, trong khi đó núi Dương Khuyên được bao quanh bởi một bên là vách núi và một bên là ghềnh đá cao.
Nhưng cả hai đều có một điểm chung, đó là chỉ có một con đường để đi tới.