Núi Dương Khuyên.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, sương mù cũng dần trở nên dày đặc hơn.
Trên con đường mòn dẫn lên núi, đâu đâu cũng thấy có vết máu.
Mới đầu các nữ công nhân trên núi Thiết Quán chiến đấu rất thuận lợi, dưới sự chỉ huy của Tần Phi, các nữ công nhân đã dùng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá để phong tỏa đường núi, thổ phỉ hoàn toàn không có lối lên.
Nhưng khi sương mù trở nên dày đặc, các nữ công nhân dần dần không nhìn rõ được vị trí của thổ phỉ.
Lúc đầu, các nữ công nhân còn có thể chặn kẻ địch ở khoảng cách mấy trăm bước chân.
Khi sương mù càng lúc càng dày đặc, tầm nhìn thấp hơn, thổ phỉ cũng càng lúc càng gần.
Mới nãy thổ phỉ lại phát động một đợt xung phong, tuy rằng đã bị đánh lui, nhưng lúc này khoảng cách của bọn chúng với các nữ công nhân hiện còn chưa đến 50 bước.
Điểm chết người là khi màn đêm buông xuống cũng là lúc sương mù càng dày đặc hơn.
Tầm nhìn đã không quá 15 mét.
Điều này làm Tần Phi cực kỳ lo lắng, vừa phái nhân viên hộ tống dẫn nữ công nhân đi lên phía trước nhóm lửa trại, vừa tự hỏi có nên khuyên Tả Phi Phi tạm thời rút lui hay không.
Có điều anh ta còn chưa nghĩ xong thì đã có mấy tiếng hét lớn vang lên trong màn sương dày đặc, sau đó là một mũi tên lệnh nổ vang ở giữa không trung.
“Địch tấn công!”
Nhân viên hộ tống dẫn theo nữ công nhân nhanh chóng rút về.
“Mọi người, chuẩn bị tiến công!”
Các nữ công nhân đã đánh trận với thổ phỉ suốt cả buổi chiều, đến giờ đã cực kỳ thành thạo.
Cũng chẳng cần Tần Phi bàn chuyện với Tạ Phi Phi, trợ thủ của Tạ Phi Phi đã cầm cái loa sắt lên đi truyền lệnh.
Trên con đường mòn trọng điểm ở hai bên sườn núi, các nữ công nhân nhanh chóng điều chỉnh phương hướng của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, nhắm chuẩn phía trước.
Thế nhưng đợi mãi mà không thấy đám thổ phỉ có chút động tĩnh nào.
Tần Phi và Tạ Phi Phi cũng không dám phái người đi vào vùng sương mù dày đặc để tra xét, đôi bên cứ giằng co mãi như vậy.
Mãi đến khi sắc trời tối đen, tầm nhìn chưa tới ba mét, trong màn sương mù dày đặc đột nhiên có một loạt bóng người màu đen xuất hiện.
Trợ thủ của Tạ Phi Phi nhìn chằm chằm vào màn sương mù dày đặc, từ đầu đến cuối luôn trong trạng thái căng thẳng.
Thấy có bóng người xuất hiện thì cũng theo bản năng hô lên: “Đánh!”
Trạng thái của các nữ công nhân cũng không khác gì trợ thủ của Tạ Phi Phi, ai nấy đều rất căng thẳng, sau khi nghe thấy lệnh thì lập tức ấn kíp bắn của cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Vèo vèo vèo!
Khu vực đường núi phía trước phương trận của nữ công nhân lập tức bị bao trùm bởi làn tên bắn và các tảng đá.
Vậy nhưng sau đợt tấn công các nữ công nhân đột nhiên phát hiện không đúng.
Bởi vì bóng người bị trúng tên bắn và đá không hề ít, thế nhưng tại sao tiếng gào thảm lại ít như vậy?
Chẳng lẽ tất cả đều bị bắn chết, bị đè chết tươi, thậm chí còn không kịp kêu thành tiếng?
Ngay cả các nữ công nhân cũng ý thức được có điều không đúng thì càng không phải bàn đến Tần Phi, người đã từng phục dịch ở trong quân đội, kinh nghiệm phong phú hơn hẳn, tính cảnh giác cũng nhạy bén hơn.
“Lão Tam, đi xem thử có chuyện gì!”
Tần Phi đứng trên tảng đá tô bên đường hô lên.
Một nhân viên hộ tống đứng dưới vâng dạ một tiếng, xách theo bội đao chạy lên.
Chỉ là khoảng cách mấy trượng mà thôi, nhân viên hộ tống nhanh chân chạy tới nơi.
Giây tiếp theo Tần Phi nghe được tiếng nhân viên hộ tống hô: “Trung đội trưởng, là người rơm!”
“Người rơm?”
Tần Phi thoáng sửng sốt, ngay sau đó mặt mày trắng bệch, khàn cả giọng quát: “Mau, lên dây cung! Lão Tam, mau mau trở về!”
Tạ Phi Phi trợn to mắt, cũng đã hiểu ra.
“Không ổn, chúng ta trúng kế rồi!”