Bấy giờ thổ phỉ đã khôn ra, mỗi lần tiến công đều cố hết sức tản ra, mỗi lượt bắn cung nỏ hạng nặng có thể giết mấy tên thổ phỉ cũng là tốt lắm rồi.
Có một số mũi tên thậm chí sẽ bắn hụt.
Phạm vi tấn công của xe bắn đá tuy lớn, nhưng tốc độ thêm đá và lên dây lại chậm hơn hẳn so với cung nỏ hạng nặng.
Thổ phỉ dùng bù nhìn rơm để che mắt nữ công nhân, tiếp theo chắc chắn sẽ phát động đánh úp.
Sau đó nhân viên hộ tống tên Lão Tam cũng đã chứng thực suy đoán của Tần Phi.
“Mọi người nhanh chóng lên dây, địch sắp ập đến rồi!”
Lão Tam vừa rống lên, vừa cố mau chóng chạy về.
Còn chưa kịp chạy về trận địa bên ta, đột nhiên sau lưng đã có mấy mũi tên bắn lén.
Phần cổ và sau lưng Lão Tam bị trúng tên liên tiếp, ngã quỵ trên mặt đất không động đậy gì thêm.
Tần Phi chẳng kịp xót xa trước cái chết của Lão Tam, đám thổ phỉ đã ùa ra từ trong màn sương mù dày đặc!
Mà lúc này xe bắn đá chưa kịp nạp đá!
Cũng có bộ phận cung nỏ hạng nặng đã lên dây xong xuôi, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, trợ thủ của Tạ Phi Phi và các nữ công nhân lại sợ bị mắc mưu lần nữa, đều chần chờ không hành động.
“Các người còn đợi gì nữa, bắn tên đi!”
Tần Phi sốt sắng gân cổ rống giận: “Lần này là thật đấy, bắn tên nhanh!”
Các nữ công nhân lúc bấy giờ mới phản ứng lại, đồng loạt nhấn kíp bắn!
Thế nhưng vì sương mù quá dày, đến khi các nữ công nhân nhìn thổ phỉ thì chúng đã lao đến khoảng cách gần 10 mét.
Các cô lại thoáng do dự.
Lúc Tần Phi mở miệng nhắc nhở thì thổ phỉ đã tiếp cận khoảng cách trong vòng 6 mét.
Cung nỏ hạng nặng tuy rằng giết chết được một bộ phận thổ phỉ, thế nhưng vẫn còn có rất nhiều cá lọt lưới xông đến.
Đám thổ phỉ này không phải là người dân giả mạo, mà là thổ phỉ thực sự do Trần sư gia phái đến.
Hơn nữa là loại hung dữ được trả cho một đống tiền.
Sau khi thoát được vòng vây của cung nỏ hạng nặng thì chẳng hề do dự lấy một giây, chúng vung đủ các loại vũ khí chém về phía các nữ công nhân.
May thay Tần Phi bảo các nữ công nhân tập hợp thành phương trận Macedonia, cũng may nhờ anh ta bảo nhân viên hộ tống mang theo tấm chắn và nắp nồi chặn ở hàng đầu, nên đội hình không bị phân tán vì đám thổ phỉ.
“Nổi trống!”
Tần Phi đỏ mắt quát.
Lính liên lạc phía sau nhanh chóng đánh trống trận.
Theo như dự định, đây là tín hiệu lệnh cho các nữ công nhân đằng sau nhân viên hộ tống tấn công bằng tre.
Dù sao các nữ công nhân cũng không phải quân nhân chuyên nghiệp, trước đây vì không muốn thua các nữ công nhân ở xưởng dệt nên các cô ấy đã gia nhập đội quân trong cơn nóng giận.
Thế nhưng nếu thật sự phải mặt đối mặt chém giết với đám thổ phỉ thì cũng có không ít nữ công nhân bị dọa sợ.
Trống trận vang hai lần, chỉ có mấy nữ công nhân có thể tấn công, nhưng vì hoảng loạn mà chỉ có một người đâm trúng thổ phỉ.
Tính ra thế vẫn tốt chán, mặc kệ có thế nào, ít nhất là có phản ứng lại và biết tấn công.
Các nữ công nhân còn lại ai nấy đều không biết phải làm sao, có hai cô gái nhát gan thậm chí sợ tới mức ném cây tre dài xuống, ngồi sụp dưới đất bật khóc.
Tần Phi tức giận giậm chân, gân cổ lên gào: “Các người mau đánh đi chứ!”
Thế nhưng chiến trường thật sự quá ồn, các nữ công nhân hoàn toàn không nghe thấy tiếng quát của anh ta.
Nhận thấy áp lực của các nhân viên hộ tống càng lúc càng lớn, Tần Phi đành phải kéo theo hai đội phó nhảy khỏi tảng đá, nhặt một cây tre dài, phóng lên đâm về phía đám thổ phỉ.
Người chuyên nghiệp vừa ra tay là khác hẳn.
Tần Phi không đâm hụt phát nào, chưa đến ba giây ngắn ngủi đã đánh chết 5 tên thổ phỉ!
Anh ta vừa đâm vừa quay ra gào lên với các nữ công nhân đứng bên cạnh: “Thấy chưa, cứ làm y như ta đây này!”
Hai trợ thủ của anh ta cũng làm tương tự.
Có tấm gương, các nữ công nhân cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, bắt đầu tiến hành phản kích.