Không phải anh ta nhát gan sợ chết, mà vì đã từng trải qua huấn luyện của tiêu cục Trấn Viễn, biết nhiệm vụ của bản thân mình lúc này không phải chiến đấu, mà là chỉ huy.
Anh ta cần phải đứng ở chỗ cao để quan sát tình hình.
Vừa mới nhảy lên tảng đá, hai mắt Tần Phi đã trợn tròn xoe.
Bởi vì anh ta nhìn thấy từng mảng lửa trải dài đang bay vun vút về phía trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá bên ta!
Tần Phi quá quen thuộc cảnh tượng này rồi.
Đây là xe bắn đá đang bắn chum đựng dầu đã châm lửa!
“Sao thổ phỉ cũng có xe bắn đá thế kia?”
Vào giờ khắc này, Tần Phi cảm thấy như tim mình đã ngừng đập!
Trong mắt anh ta là sự khó tin và lửa giận ngùn ngụt!
Nhưng có khó hiểu, phẫn nộ thì cũng không thay đổi được gì.
Ầm! Ầm!…
Cùng với từng tiếng chum dầu vỡ tan, trong nháy mắt trận địa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá bên ta bị bao trùm bởi biển lửa!
Dưới đường lớn của núi Dương Khuyên, Lưu Thiết dẫn đội kị binh chạy chậm dọc theo đường núi.
Ngày thường Quan Hạ Nhi ít khi cưỡi ngựa, kĩ thuật cưỡi thậm chí còn không bằng Đường Tiểu Bắc, nhiều lần đi trên núi mà đột nhiên phải quẹo, suýt chút nữa là đâm vào tảng đá.
Nhưng Quan Hạ Nhi vẫn cố gắng khống chế ngựa chiến, đi sát sau đội kị binh.
May là sương mù lớn, đường núi lại hẹp nhiều khúc cua, mấy người Lưu Thiết chạy không nhanh, nếu không Quan Hạ Nhi thật sự không đuổi theo được.
Lúc cách núi Dương Khuyên còn ba dặm, phía trước bên trái đột nhiên bùng lên một ánh lửa.
Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Thiết đã thay đổi.
Lúc trước anh ta đưa hàng đi huyện phủ không ít, quá quen thuộc với địa hình xung quanh.
Tuy sương mù dày đặc, ánh lửa khi ẩn khi hiện, nhưng Lưu Thiết biết rõ, chỗ cháy chính là núi Dương Khuyên!
“Phu nhân, núi Dương Khuyên bị cháy, chắc chắn là đánh nhau rồi, phu nhân cứ đi từ từ ở sau, ta dẫn người đi trước!”
Lưu Thiết quay đầu hô một tiếng với Quan Hạ Nhi, hạ mệnh lệnh: “Phương Châu, ngươi dẫn một đội đi bảo vệ phu nhân, những người khác nhanh chóng theo ta!”
Nói xong, anh ta cũng không chờ trả lời, đã dẫn người bắt đầu tăng tốc.
Nhưng đoạn đường núi này quá hẹp, hơn nữa còn gập ghềnh không bằng phẳng, đám Lưu Thiết hoàn toàn không chạy nhanh được.
Tốc độ chỉ nhanh hơn vừa rồi một chút thôi.
Ngược lại có hai nhân viên hộ tống bị sương mù dày đặc ảnh hưởng tầm mắt, khi quẹo đã lao ra ngoài đường núi.
May mắn dưới đoạn đường núi này là đồng ruộng chứ không phải vách núi, nếu không hai nhân viên hộ tống này đã xong đời rồi.
Do có hai nhân viên hộ tống chậm trễ, nên Lưu Thiết chẳng những không bỏ xa Quan Hạ Nhi được, mà ngược lại còn cần Quan Hạ Nhi dừng lại chờ anh ta…
Lưu Thiết sốt sắng đến mức vỗ đùi liên tục mà không dám mạo hiểm, hạ lệnh cho đội ngũ giảm tốc độ lên đường.
Quan Hạ Nhi ngẩng đầu nhìn ánh lửa thấp thoáng phía xa, trong lòng cũng cực kì sốt ruột, lại không dám giục Lưu Thiết.
Một hướng khác, Trần sư gia chắp tay sau lưng đứng trên một khối đá lớn, nhìn ánh lửa mà tâm trạng hoàn toàn ngược lại với hai người Lưu Thiết, Quan Hạ Nhi.
Bởi vì hành động lần này là kế hoạch của ông ta, xử lí trận địa cung nỏ hạng nặng của nữ công nhân cũng là chủ ý của Trần sư gia.
Kiến thức cả đời của mưu sĩ đều dồn vào chuyện hiến kế, hơn nữa còn cực kì am hiểu phỏng đoán lòng người.
Trước khi Trần sư gia dấy lên nạn trộm cướp, cả Kim Xuyên đều vui mừng phát đạt, hơn nửa người dân toàn huyện đều tìm được việc ở các công trường, nhà xưởng dưới trướng Kim Phi.
Không chỉ bản thân được ăn no, còn có thể nuôi sống người nhà, tiếp tế cho bà con nghèo.
Trong tay có tiền dư, cũng cải thiện cuộc sống.
Hơn nữa những người không làm việc trong công trường, nhà xưởng dưới trướng Kim Phi, cũng có được mấy phương pháp kiếm tiền khác.