Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhưng lúc này, sương mù lại quá dày đặc, lúc nhân viên hộ tống thấy thổ phỉ mang hũ dầu tới gần thì đã không còn kịp nữa.

Dù nhân viên hộ tống phía sau đã bắn chết vài tên thổ phỉ nhưng vẫn có hơn mười mấy hũ dầu được ném tới đây!

“Trận hình phòng hỏa! Lui!”

Lưu Thiết nổi giận gầm lên một tiếng, đám nhân viên hộ tống đều nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời giơ tay lên chắn trước mặt.

Bang bang bang!

Vì rút lui kịp thời, trong mười mấy hũ dầu, có hơn một nửa bị ném xuống đất, nhưng cũng có năm sáu hũ đập trúng vào người nhân viên hộ tống.

Chỉ trong chốc lát, khu vực giao chiến của nhân viên hộ tống và thổ phỉ đã biến thành một biển lửa.

Có bảy tám nhân viên hộ tống bị dính dầu hỏa lên người, lập tức biến thành người lửa.

“Tiểu đội ba đi dập lửa! Hàng số 2 tiến lên phía trước!

Lưu Thiết vừa ra lệnh, vừa lấy một cái khăn lông ướt từ bên hông áo giáp ra, thành thục dập lửa giúp một nhân viên hộ tống.

Chiếc khăn lông ướt này là do Kim Phi cố ý chuẩn bị, mục đích để đề phòng tình huống này xảy ra.

Nhân viên hộ tống của tiểu đội ba cũng làm theo Lưu Thiết, hai người phối hợp, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trên người nhân viên hộ tống.

Hàng số 1 vốn dĩ phải xông lên phía trên cùng nhưng lại rút lui để dập lửa, hàng số 2 nhanh chóng tiến lên phía trước, đề phòng thổ phỉ thừa dịp tấn công.

Thật ra bọn họ đã quá lo lắng rồi, khu vực giao chiến với thổ phỉ giờ đã trở thành một biển lửa.

Lúc đám thổ phỉ ném hũ dầu, chúng chỉ ném thẳng qua đây mà hoàn toàn không nghĩ tới việc liệu nó có thiêu phải người mình hay.

Đám Lưu Thiết đối mặt với thổ phỉ ném hũ dầu, họ phản ứng rất nhanh, chỉ có bảy tám nhân viên hộ tống bị ảnh hưởng.

Nhưng đám thổ phỉ đứng quay lưng về phía hũ dầu hoàn toàn không thấy sau lưng có người ném hũ dầu tới, phản ứng cũng không nhanh bằng đám nhân viên hộ tống, ít nhất phải có hai ba chục người thiêu thân trong biển lửa.

Tiếng thét xé gan xé phổi thay phiên nhau vang lên khiến đám thổ phỉ đứng phía sau nghe tới mức nhức đầu.

Dưới tình huống này, không có tên thổ phỉ nào dám vượt qua biển lửa mà tấn công nhân viên hộ tống.

Khi những tên thổ phỉ bị thiêu chết, con đường núi người ngã ngựa đổ hồi nãy lại trở nên yên tĩnh đến lạ.

Dầu hỏa trên mặt đất đã cháy hết cũng lần lượt bị dập tắt.

Bầu không khí tràn ngập mùi khét lẹt khó chịu.

“Những hũ dầu có tác dụng, một lúc thiêu chết mấy chục người bọn chúng! Mau mang tất cả hũ dầu lên phía trước cho ta, thiêu chết bọn chúng đi! Cắt càng nhiều tai thì càng có nhiều tiền.”

Đại đương gia của đám thổ phỉ đứng đằng sau liên tục thúc giục chúng tiếp tục chiến đấu.

Sương mù quá dày đặc, đám thổ phỉ không thấy rõ phía trước, rất nhiều tên tin vào lời của Đại đương gia, cho rằng tiếng kêu gào thảm thiết vừa rồi là của nhân viên hộ tống.

Dù sao thì hũ dầu cũng là do người mình ném, thiêu chết kẻ địch không phải là hợp lý hơn sao?

Dưới lời thúc giục, đám thổ phỉ đằng sau lại bắt đầu tấn công.

Đám thổ phỉ đằng sau không biết tình huống thực tế, nhưng đám đằng trước thì phải biết chứ.

Tên dẫn đầu cũng bị thiêu chết rồi, không có người dẫn đầu và giám sát, còn ai dám xông về phía trước?

Bọn chúng sợ hãi quay đầu bỏ chạy, lại đụng phải đám thổ phỉ đang xông lên phía trước.

Đường núi vốn đã không rộng lắm giờ lại trở thành một đống hỗn độn.

Một trung đội trưởng lanh mắt đã phát hiện trong đó có rất nhiều thổ phỉ cầm hũ đầu, nhanh chóng báo cáo với Lưu Thiết.

Dù ngọn lửa trên người nhân viên hộ tống đã bị dập tắt, không giảm nhân số chiến đấu, nhưng có hai nhân viên hộ tống bị bỏng mặt, trong đó có một người còn bị bỏng cả mắt, có thể cứu được hay không còn khó nói.

Lưu Thiết vốn đang nén giận trong lòng, nghe nhân viên hộ tống báo cáo như vậy, nghiến răng nói: “Vốn muốn đánh trực tiếp với bọn chúng một trận, nhưng bọn chúng lại muốn tự mình tìm đường chết, vậy thì không trách ta được rồi! Chuẩn bị lựu đạn!”

Advertisement
';
Advertisement