Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Rõ!” Trung đội trưởng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, vài nhân viên hộ tống đã mang một rương lựu đạn tới.

Bên cạnh còn có vài nhân viên hộ tống đang nhanh chóng lắp ráp xe bắn đá cỡ nhỏ.

Loại xe bắn đá này do Kim Phi đặc biệt thiết kế để ném lựu đạn, dù tầm bắn không bằng xe bắn đá cỡ lớn, số lượng lựu đạn bắn mỗi lần cũng không nhiều, nhưng tốc độ xâu dây và làm đầy nhanh hơn, độ chính xác cũng cao hơn rất nhiều so với loại lớn.

Lưu Thiết ra lệnh một tiếng, mấy quả lựu đạn bay thẳng ra ngoài.

Bùm! Bùm!...

Đường núi vốn đã không rộng, thổ phỉ lại túm tụm lại vào nhau, cũng có thể tưởng tượng được lực sát thương khi ném mấy quả lựu đạn tới.

Đám thổ phỉ bay tung tóe như tấm vải rách rưới!

Ngay cả màn sương mù dày đặc cũng bị sóng xung kích của vụ nổ làm cho tạm thời tản ra.

Lần này, cuối cùng đám thổ phỉ đằng sau cũng nhìn thấy tình hình trước mặt.

Hiệu ứng chấn động do lựu đạn nổ tạo thành, ngay cả kỵ binh tinh nhuệ dưới trước Đan Châu cũng bị trấn áp thì nói gì đến thổ phỉ?

Dường như tất cả đám thổ phỉ đều đã bị dọa sợ!

Lưu Thiết nhân lúc sương mù tản ra, nhìn thấy vị trí thổ phỉ để hũ dầu, vội vàng ra lệnh cho nhân viên hộ tống nhắm vào chỗ đó mà bắn.

Lần này, họ chỉ ném một quả lựu đạn nhưng lực tàn phá tạo ra còn lớn hơn cả hồi nãy.

Hũ dầu đụng phải lựu đạn ném tới, trong phạm vi ba trượng xung quanh đó hoàn toàn hóa thành biển lửa.

Sau đó, Lưu Thiết lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống tiến hành một đợt pháo kích khác vào nơi đám thổ phỉ tụ tập ở phía xa hơn!

Mấy lần công kích liên tiếp khiến đám thổ phỉ còn lại mất hết ý chí chiến đấu!

Sức chiến đấu của nhân viên hộ tống vốn đã mạnh, lại có thêm vũ khí sắc bén như vậy, làm sao mà đánh được chứ?

Vì vậy, đám thổ phỉ bắt đầu chạy tán loạn, dù Đại đương gia có uy hiếp thế nào cũng không thể ngăn cản được!

“Phương Châu, dắt ngựa tới, đuổi theo chúng cho ta!”

Lưu Thiết hét một tiếng với người phía sau, trung đội trưởng phụ trách bảo vệ Quan Hạ Nhi và canh giữ ngựa chiến lập tức dắt ngựa chiến ra.

“Bảo vệ phu nhân, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ chặt đầu ngươi!”

Lưu Thiết nhảy lên ngựa, dặn dò Phương Châu rồi tự mình dẫn đội đuổi giết thổ phỉ.

“Phu nhân cũng tới sao?”

Tả Phi Phi và đám nữ công nhân thấy trận chiến đã kết thúc, rối rít chạy ra khỏi nơi trú ẩn.

Nghe thấy Lưu Thiết nói vậy, kinh ngạc nhìn Phương Châu.

Không chờ Phương Châu kịp trả lời, Tả Phi Phi đã thấy Quan Hạ Nhi dẫn đám người A Cúc bước ra từ màn sương mù dày đặc.

Thấy thi thể khắp nơi, ngửi thấy mùi hôi thối tràn ngập xung quanh, Quan Hạ Nhi nhíu mày.

Vừa nãy ở phía sau, dù không thấy gì nhưng vẫn nghe được âm thanh phía trước truyền đến, Quan Hạ Nhi cũng biết rằng trận chiến nhất định rất tàn khốc.

Nhưng cô không ngờ rằng sẽ tàn khốc đến mức độ này.

Núi Thiết Quán cách làng Tây Hà không xa, Quan Hạ Nhi lại phụ trách nghiên cứu hương liệu làm xà phòng thơn, thường xuyên tới nhà máy xà phòng thơm, Tả Phi Phi cũng không xa lạ gì với Quan Hạ Nhi, nhưng đây là lần đầu tiên Tả Phi Phi thấy Quan Hạ Nhi mặc áo giáp, không khỏi sửng sốt.

Nhưng dù sao cũng là chủ của một nhà máy, Tả Phi Phi rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần mà tiếp đón.

Advertisement
';
Advertisement