Bắc Thiên Tầm thấp giọng nói, trong giọng điệu chứa đầy sự thỉnh cầu.
Phải biết rằng, lúc đầu ở trong đại lao, sắp bị đưa đi chém đầu, mà Thiên Tầm cũng không cúi đầu với Kim Phi.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi nghe thấy cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng.
Điều này khiến Kim Phi khá tò mò, rốt cuộc là những tên thổ phỉ ấy đã làm gì cô ấy.
Có điều Kim Phi cũng không hỏi, mà nhẫn nại giải thích nói: “Thiên Tầm cô nương, không phải ta cố ý làm khó cô, càng không phải là ngồi chờ trả giá.
Chỉ riêng chuyện cô từng cứu Tiểu Bắc, nếu là bình thường, ta nhất định sẽ giúp đỡ, nhưng bây giờ ta thật sự có việc gấp, ước gì sở hữu đôi cánh dài để bay về Kim Xuyên, quả thực không dám chậm trễ thêm.”
“Thiên Tầm tỷ tỷ, vừa nãy ta không kịp nói với tỷ, Kim Xuyên xảy ra chuyện rồi…”
Đường Tiểu Bắc nhanh chóng nói sơ qua tình hình ở Kim Xuyên và Tây Xuyên.
Bắc Thiên Tầm nghe xong, im lặng cúi đầu.
Lúc đầu cô ấy ở Tây Xuyên cũng từng mua thông tin tình báo về Kim Phi, cũng coi như có hiểu biết về Kim Phi.
Kim Xuyên không chỉ là nhà của Kim Phi, cũng là căn cứ của y.
Với tính cách của Kim Phi, thật sự sẽ không vì cô ấy, mà trì hoãn thời gian quay về Kim Xuyên.
Cho dù chỉ là vài ngày cũng không có khả năng.
Bắc Thiên Tầm cũng là một người kiêu ngạo, đã hiểu rõ những điều này, đưa tay giữ lấy cô bé đứng bên cạnh: “Là ta đường đột, trì hoãn thời gian của tiên sinh, lần này ngài lại cứu ta một mạng, đợi ta tiêu diệt được đám thổ phỉ này, ta sẽ đến Kim Xuyên tìm ngài.”
Nói xong, cô ấy kéo cô gái chuẩn bị rời đi.
Với tính cách đi ngàn dặm truy sát Tiết Hàn Lư của Bắc Thiên Tầm, có khả năng rất cao là sau khi rời đây sẽ tiếp tục đi gây sự với thổ phỉ.
Trước đây cô ấy từng xông vào hang ổ của thổ phỉ một lần, chắc chắn thổ phỉ đã có phòng bị, bây giờ cô ấy lại trong trạng thái này, khả năng cao sẽ rơi vào tay thổ phỉ.
Hiếm lắm mới thấy một cao thủ có lí lịch được coi là trong sạch như vậy, cứ để cô ấy chết trong tay thổ phỉ thế này, Kim Phi cũng thấy oan uổng, đáng tiếc.
Vì thế y mở miệng nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, nếu cô nương bằng lòng, có thể đi về Kim Xuyên với chúng ta trước, đợi ta sắp xếp chuyện nhà và Tây Xuyên xong, sẽ dẫn ngươi về xử lí đám thổ phỉ này, thế nào?”
“Phải đó, tướng công nói có lý, Thiên Tầm tỷ tỷ, đã đến nước này rồi, tỷ còn đi đâu nữa?”
Đường Tiểu Bắc kéo cánh tay Bắc Thiên Tầm: “Đi với chúng ta đi, đợi vết thương của tỷ lành lại rồi quay về!”
“Ngài thật sự sẽ quay về đây giúp ta diệt thổ phỉ ư?” Bắc Thiên Tầm hỏi.
“Nói lời giữ lời, đã nói là sẽ làm!” Kim Phi đáp.
“Thiên Tầm tỷ tỷ yên tâm đi, tướng công nhà ta nói chuyện chắc chắn lắm, chuyện đã đồng ý với tỷ, đảm bảo sẽ làm được.”
Đường Tiểu Bắc thấy có hy vọng, nhanh chóng khuyên giúp.
“Cái này…”
Bắc Thiên Tầm suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu: “Ta đi Kim Xuyên với mọi người.”
“Ta lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa.” Đường Tiểu Bắc hưng phấn nói: “Tướng công, mọi người cưỡi ngựa đi trước, ta và Thiên Tầm tỷ tỷ sẽ ngồi xe ngựa về.”
Cô ấy luôn hâm mộ Khánh Mộ Lam có A Mai, Cửu công chúa có Thấm Nhi và Châu Nhi.
Trong cảm nhận của Đường Tiểu Bắc, Kim Phi quan trọng hơn Khánh Mộ Lam, Cửu công chúa nhiều, vì vậy cô ấy luôn mong tìm một cao thủ làm hộ vệ cho Kim Phi.
Nhưng loại cao thủ này đều được bồi dưỡng từ nhỏ, có tiền cũng không tìm được.
Bây giờ có cơ hội thế này, Đường Tiểu Bắc thà bỏ lỡ hành trình quay về cùng Kim Phi, cũng muốn lôi kéo được Bắc Thiên Tầm.
“Không cần đâu, ta có thể cưỡi ngựa!”
Kim Phi vẫn chưa nói gì, Bắc Thiên Tầm đã lắc đầu trước.
“Thiên Tầm tỷ tỷ, tỷ thế này, còn cưỡi ngựa thế nào…”