Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đại Lưu không cảnh giác, cứ thế bị đạp bay.

Lúc rớt xuống đất, khuôn mặt anh ta vẫn mơ màng.

Tại sao ta lại ở đây? Hình như bị đá tới! Tại sao cô ta lại đạp ta? ...

“Nhìn thấy chưa, ta không sao!”

Bắc Thiên Tầm lắc chân, thờ ơ nói: “Vừa rồi là bị trúng tên, ta không thể tự rút ra, nếu không đám thổ phỉ kia đã đi đời nhà ma lâu rồi.”

“Cô không sao thì không sao, đá ta làm gì?”

Đại Lưu vỗ xuống đất hét.

Anh ta mặc áo giáp, hơn nữa Bắc Thiên Tầm dùng lực nhẹ, mặc dù không đau lắm, nhưng bị một cô nương đá ra bay xa như vậy, vẫn khiến Đại Lưu thấy rất mất mặt.

“Được rồi Đại Lưu, một người đàn ông cao to ngã một cái thì có làm sao?” Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Huynh cũng phải có một bài học, nếu Thiên Tầm tỷ tỷ mà là thích khách, thì vừa nãy tướng công đã gặp nguy hiểm rồi!”

“Nếu cô ta là thích khách, ta sẽ không để cô ta tới gần tiên sinh như vậy!”

Đại Lưu không phục nói.

“Nói đến cùng vẫn là bản thân luyện võ không tới nơi tới chốn, còn trách người khác nữa à?”

Đường Tiểu Bắc bây giờ chỉ muốn lôi kéo được Bắc Thiên Tầm, nên âm thầm ra hiệu cho Đại Lưu.

Đại Lưu thấy Đường Tiểu Bắc bắt đầu lôi kéo trắng trợn trực tiếp, chỉ đành thở dài, tự nhận xui xẻo.

“Thiên Tầm tỷ tỷ à, rướm máu rồi, ta đưa tỷ đi băng bó lại!”

Đường Tiểu Bắc đỡ Bắc Thiên Tầm quay về lều vải lần nữa.

“Đại Tráng, bảo mọi người dựng trại đóng quân đi.”

Kim Phi quay đầu nhìn sắc trời, bất đắc dĩ nói.

Vốn dĩ đang nghỉ ngơi tạm thời, bị Bắc Thiên Tầm làm chậm trễ, trời cũng sắp tối rồi, nếu lên đường cũng không đi xa được, chi bằng dựng trại đóng quân, để các nhân viên hộ tống được nghỉ ngơi một ngày cho tốt.

“Tiên sinh, ta biết hang ổ thổ phỉ mà Thiên Tầm cô nương nói, địa hình của ngọn núi dốc đứng, đến một con đường nhỏ cũng không có, chỉ có một cái khe rộng một trượng là lên xuống núi được, chỉ cần gác mấy cung nỏ hạng nặng vào miệng núi, bảo đảm bọn chúng sẽ bị chặn chết hết!”

Hầu Tử nhỏ giọng nói: “Hay là để ta đi sắp xếp hai đội huynh đệ ở lại, xử lý bọn chúng?”

“Không cần đâu, bây giờ tình hình Kim Xuyên chưa rõ ra sao, không nhất thiết phải để huynh để ở lại đây.”

Kim Phi lắc đầu: “Có điều tối nay ngươi đi tăng ca, cho ngươi đi nghe ngóng xem thử tại sao Bắc Thiên Tầm lại ở đây, cô ta và thổ phỉ có thù oán gì, cô bé mà cô ta dẫn theo là ai?”

Thật ra cách Hầu Tử nói, Kim Phi cũng đã nghĩ tới.

Bây giờ, kinh nghiệm tiêu diệt thổ phỉ của nhân viên hộ tống cực kì phong phú, căn bản không cần Kim Phi phải tự mình làm nữa.

Nhưng bây giờ Kim Xuyên đang thiếu người, Kim Phi không muốn để người lại đây.

Trong lòng y, Kim Xuyên vẫn là quan trọng nhất.

Bắc Thiên Tầm bằng lòng đi với y là tốt nhất, nếu không bằng lòng thì Kim Phi cũng không miễn cưỡng.

Nhưng cho dù cô ấy có bằng lòng hay không, Kim Phi đều phải biết lý do vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đây.

Không phải hóng chuyện, mà là y cần phải loại bỏ mọi khả năng Bắc Thiên Tầm cố ý tiếp cận y.

Mặc dù khả năng này rất nhỏ.

Bởi vì nếu như Bắc Thiên Tầm cố ý muốn tiếp cận y, trong doanh trại Tây Xuyên, cứ đồng ý luôn với Kim Phi là được, không cần phải phí nhiều công sức như vậy.

Nhưng sau khi tới Đại Khang, Kim Phi đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm trạng cũng có sự thay đổi, trở nên thận trọng hơn nhiều.

Đời trước tranh đấu ở nơi làm việc, thất bại thì nhiều lắm là bị sếp mắng vài câu, trừ tí tiền lương, nhưng ở Đại Khang này, nếu không cẩn thận, là sẽ chết người.

“Đã hiểu, ta đi đây.”

Hầu Tử đáp một tiếng, quay người rời đi.

Người phía bên Hầu Tử phái ra còn chưa quay về, Đường Tiểu Bắc đã hỏi rõ hộ Kim Phi rồi.

Advertisement
';
Advertisement