Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đường Tiểu Bắc đứng phía sau cứ bối rối xoa tay mãi, rồi lại không biết nên ngăn cản như thế nào.

Giết huyện lệnh, chắc chắn triều đình sẽ trách tội.

Kim Phi đắc tội nhiều quyền quý như vậy, nếu không muốn chết thì chỉ có một con đường tạo phản mà thôi.

Cô ấy đã suy xét chuyện từ sớm rằng nếu Kim Phi tạo phản, thì sẽ là trong tình cảnh như thế nào.

Nhưng lại không ngờ rằng ngày này lại tới nhanh và đột ngột như vậy.

“Yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ đưa người đàn ông của muội sẽ sống sót trở về!”

Bắc Thiên Tầm kéo bé gái đến bên cạnh Đường Tiểu Bắc: “Giúp ta trông coi Linh Nhi!”

Nói xong cô ấy nhét tay bé gái vào trong tay Đường Tiểu Bắc, khập khiễng đuổi theo Kim Phi.

Dưới chân núi, nhân viên vừa mới dắt ngựa chiến vào chuồng ngựa thì đã thấy Đại Lưu dẫn theo người đi vào.

“Lão Tào, cho ngựa ăn hết chưa?”

“Đại Lưu, ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm sao?”

Người trông coi chuồng ngựa vỗ ngực nói: “Cho ăn cỏ khô và bã đậu loại tốt nhất, lát nữa sẽ cho người lau mồ hôi.”

“Không cần đâu, bây giờ phải dùng ngựa luôn rồi, cho người dắt người ra hết đi!”

“Dắt ra hết? …Được!”

Người trông coi thoáng sửng sốt một chút, rất muốn lầm bầm mấy câu, nhưng trông thấy Kim Phi đứng một bên có sắc mặt không ổn lắm thì nhanh chóng sắp xếp nhân viên dắt ngựa chiến ra khỏi chuồng.

Dưới sự dẫn dắt của Kim Phi, đội ngựa lao ra đỉnh Song Đà, chạy như điên dọc theo đường lớn.

Trên đường trở về, vì tránh gặp chuyện rắc rối không đáng, Kim Phi ra lệnh cho các nhân viên hộ tống cất cờ và đồng phục nhân viên, chỉ khi gặp phải thổ phỉ chặn đường thì mới treo cờ lên.

Nhưng khi tới Kim Xuyên thì không cần phải lo lắng những chuyện này.

Các nhân viên hộ tống lại mặc áo giáp vào, giương lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.

Quãng đường này khá náo nhiệt, có không ít người dân và tiểu thương qua lại.

Sau khi nghe được tiếng vó ngựa truyền đến thì ai nấy đều vội vàng đứng gọn vào hai bên đường.

“Mau nhường một chút, đội diệt thổ phỉ của tiêu cục Trấn Viễn đến rồi!”

“Mấy ngày hôm trước thấy đội diệt thổ phỉ chỉ có 50 người, sao đội này lại nhiều người như vậy?”

“Các ngươi mau xem, dẫn đầu hình như là Kim tiên sinh!”

“Đúng là Kim tiên sinh, ta từng thấy y ở làng Tây Hà rồi!”

“Ở đâu, ở đâu, chỉ cho ta xem, ta còn chưa được gặp Kim tiên sinh đâu!”

“Chính là người cưỡi con ngựa chiến ngay hàng đầu, mặc trường bào màu trắng.”

“Hóa ra Kim tiên sinh trẻ tuổi như vậy!”

“Thật tốt quá, cuối cùng Kim tiên sinh cũng đã trở lại!”

“Vậy là Kim Xuyên thái bình rồi!”

Hiện giờ ở Kim Xuyên, uy tín của Kim Phi còn cao hơn hẳn so với người làm hoàng đế như Trần Cát, cũng có không ít người dân đã từng gặp Kim Phi.

Khoảng thời gian trước thổ phỉ tập kích đỉnh Song Đà, người dân và tiểu thương xung quanh bị tổn hại không hề nhỏ.

Tuy rằng về sau Thiết Ngưu vẫn liên tục diệt thổ phỉ, xung quanh đỉnh Song Đà cũng không còn xuất hiện thổ phỉ, nhưng trong lòng người dân vẫn cảm thấy hơi bất an.

Đến bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy Kim Phi trở về, người dân cuối cùng cũng được cảm thấy yên tâm.

Có một số người dân từng nói chuyện với Kim Phi cũng giơ tay chào hỏi.

Advertisement
';
Advertisement