Nếu là ngày thường, Kim Phi nếu không thể đáp lời hết từng người một thì chắc chắn cũng sẽ kéo ngựa đi chậm lại, chào hỏi đôi ba câu với người dân.
Nhưng hiện tại trong lòng y tràn đầy lửa giận, chỉ chắp tay với người dân rồi giục ngựa chạy như bay.
“Không ổn rồi, thế này là sắp xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi đội ngựa đi qua, một tiểu thương nhíu mày nói: “Lưu huynh, chúng ta đi hết chuyến này thì thôi nhé? Tình hình có vẻ không ổn lắm!”
“Trương huynh, vì sao lại vậy?”
Tiểu thương họ Lưu nói: “Hiện tại nơi nào cũng thiếu muối, là thời điểm kiếm chác tuyệt vời cho chúng ta, không phải Kim tiên sinh cũng đã trở lại sao, vì sao không đi buôn nữa?”
“Ban nãy Kim tiên sinh chỉ chắp tay với chúng ta, thậm chí còn không giảm tốc độ…”
Thương nhân họ Trương có vẻ như đang trả lời đồng bạn, lại như đang nói một mình: “Không ổn, rất không ổn!”
“Kim tiên sinh có thân phận gì? Chúng ta lại có thân phận gì? Chắp tay với chúng ta thì coi như là đã nể mặt rồi, huynh còn muốn thế nào?”
Thương nhân họ Lưu cười nói: “Huynh đã quên chuyện ở huyện Thanh Sơn rồi sao?”
Khoảng thời gian trước bọn họ cùng đến huyện Thanh Sơn buôn muối ăn, gặp phải con trai của huyện lệnh Thanh Sơn ở trên đường, vì nhường đường chậm trễ mà bị con trai huyện lệnh quất cho mấy roi.
Trong mắt thương nhân họ Lưu, Kim Phi chủ động chắp tay chào đã là cực kỳ nể mặt bọn họ.
“Lưu huynh ngươi là người bên ngoài, không hiểu Kim tiên sinh.”
Thương nhân họ Trương nói: “Kim tiên sinh là người hiền lành, chưa bao giờ coi khinh thương nhân như chúng ta, cũng sẽ không làm chuyện áp bức gì, bình thường nếu gặp mặt thì không chỉ đáp lễ chào hỏi từng người một, mà còn dừng lại cảm tạ mọi người đã nhường đường.”
“Có thể hôm nay Kim tiên sinh có việc gấp thì sao?” Tiểu thương họ Lưu hỏi.
“Trừ phi là việc gấp cực kỳ quan trọng, bằng không tiên sinh tuyệt đối sẽ không dẫn người phóng ngựa chạy trên đường lớn như thế! Hơn nữa vừa rồi ta phát hiện sắc mặt của Kim tiên sinh không đúng lắm.”
Tiểu thương họ Trương nói: “Lưu huynh, dù sao buôn hết chuyến này thì ta sẽ không đi nữa, huynh nghe ta khuyên một câu, tạm thời hãy nghỉ ngơi một chút, ta cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện!”
“Vậy được, ta nghe Trương huynh.”
Tiểu thương họ Lưu phát hiện ngữ điệu nghiêm túc của đồng bạn thì cũng chú trọng hơn.
……
Cách huyện phủ Kim Xuyên hơn ba dặm đường, Kim Phi ghìm chặt ngựa chiến, ngừng lại ở một khu đất trống.
Y nhảy xuống khỏi ngựa, bước lên một tảng đá to bên cạnh.
Các nhân viên hộ tống cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Bọn họ chỉ được lệnh xuất phát đến đỉnh Song Đà, nhưng là đi đâu làm gì thì hoàn toàn không biết.
Thấy Kim Phi đi thẳng về hướng tây, còn tưởng rằng sẽ về làng Tây Hà, ngờ đâu Kim Phi lại quẹo vào huyện phủ.
Bây giờ, Kim Phi sắp tuyên bố đáp án.
Đại Lưu lôi ra một cái loa sắt đưa cho Kim Phi.
“Các huynh đệ, chuyện tới lúc này ta cũng không lừa gạt mọi người, lần này tới huyện phủ là để giết huyện lệnh!”
Kim Phi giơ loa sắt nói: “Các huynh đệ không muốn tham gia, có thể rời đi ngay bây giờ!”
“Giết huyện lệnh hả?”
Có không ít nhân viên hộ tống nghe lời Kim Phi nói mà sợ tới mức ớn lạnh!
Tuy rằng đại đa số nhân viên hộ tống đều là người thô lỗ không biết chữ, thế nhưng họ vẫn có thể hiểu việc giết huyện lệnh có ý nghĩa như thế nào.
Huyện lệnh là quan phụ mẫu của một huyện, đại diện cho triều đình.
Giết huyện lệnh, chẳng khác nào tạo phản!