Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chẳng lẽ phải dựa vào thái giám?

Giới quyền quý rất biết cách gây lục đục, bàn về chính trị, nhưng bảo họ dẫn binh đánh giặc sẽ luống cuống.

"Công công, hay là để Khánh Hâm Nghiêu dẫn quân?"

Người họ Tạ lên tiếng đầu tiên.

"Mọi người đừng hoảng sợ!" Trước khi thái giám kịp trả lời, lão già râu dê đã xen vào: "Còn chưa biết mọi chuyện ra sao mà!"

Nói xong, ông ta nhìn quản gia nhà họ Từ: "Kỵ binh Cao Nguyên xuất hiện từ khi nào? Ngươi có tận mắt nhìn thấy không?"

"Mới sáng nay thôi, bọn chúng ẩn nấp trong rừng cây cách thành khoảng một dặm về phía Bắc, do thám cổng thành phía Bắc. Sau khi bị quân Uy Thắng đang tuần tra phát hiện, chúng bỏ chạy. Quân Uy Thắng phái hai đơn vị kỵ binh truy đuổi chúng, sau đó Mạnh Thiên Hải ra lệnh phong tỏa cổng thành.”

Quản gia nhà họ Từ đáp: “Tuy ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng đồn trú trên tường thành phía bắc đã nhìn thấy, ta phái người đi điều tra, tin tức đã được xác minh.”

“Ta cũng đã cử người đến điều tra, cũng tìm hiểu được tin tức giống như thế."

Vài quản gia khác cũng lên tiếng.

"Chu đại nhân, kỵ binh phát hiện lúc sáng chắc chắn là do Gada phái trinh sát đến thu thập tin tức. Đại quân Cao Nguyên có thể sẽ đến sớm, chúng ta nên sơ tán!"

Từ mập nói: "Bằng không, nếu đại quân Cao Nguyên bao vây thành, chúng ta sẽ không thể trốn thoát!"

Các quyền quý khác nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Người Cao Nguyên dũng cảm và giỏi chiến đấu, ra tay cũng rất tàn nhẫn.

Nếu thành Tây Xuyên bị công phá, cho dù Gada không tàn sát cả thành thì cũng sẽ giết hết quyền quý bọn họ cho hả giận.

Lông mày của Đại thái giám nhíu chặt.

Hiện tại trên danh nghĩa ông ta tạm thời giữ chức Châu Mục Tây Xuyên, trước kia Kim Phi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đã thắng trận, nếu như lần này ông ta thua trận sẽ không thể giao phó với cấp trên.

Chỉ là Đại Thái giám từ lâu đã hình thành thói quen giữ bình tĩnh trước nghịch cảnh trong cung. Dù trong lòng đang rối bời nhưng ông ta không hề hoảng sợ như đám quyền quý.

Trên thực tế, không phải cả đám quyền quý đều hoảng sợ. Vẻ mặt của lão già râu dê vẫn bình tĩnh.

Lão già râu dê suy nghĩ một hồi, nhìn về phía thái giám: "Công công, hãy phái người đi tìm Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải!"

"Đúng vậy, đi tìm Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải!"

Các quyền quý khác như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, rối rít gật đầu phụ họa: "Trước kia bọn họ đã chống lại kỵ binh Cao Nguyên, Kim Phi và Cửu công chúa vắng mặt, bọn họ hiện tại là hy vọng duy nhất của chúng ta!"

Đại Thái giám nhìn lão già râu dê thật sâu, cảm thấy ý định tìm Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải của ông ta có thể khác với suy nghĩ của các quyền quý.

Nhưng ông ta cũng không nói gì, ra hiệu cho thị vệ đi tìm người.

Các quyền quý cũng không vào phòng nữa, mà đợi ở cửa.

Nơi bọn họ bí mật gặp nhau cách nhà họ Khánh không xa, thị vệ của Đại Thái giám rất nhanh đã trở lại.

"Hồi bẩm công công, nhà họ Khánh nói Khánh Hâm Nghiêu nghe nói người Cao Nguyên đánh tới, lửa giận xộc lên, hôn mê bất tỉnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại!"

"Khánh Hâm Nghiêu đang ở thời kỳ đỉnh cao, còn là võ tướng, sao có thể nói hôn mê là hôn mê được?"

Từ mập hét lên: "Công công, chắc chắn hắn đang giả vờ!"

"Cho dù ngươi biết hắn đang giả vờ thì ngươi làm gì được?"

Đại Thái giám liếc Từ mập, tức giận nói: "Ngươi còn có thể ép hắn dẫn quân sao?"

Quyền lợi đi đôi với nghĩa vụ.

Khánh Hâm Nghiêu bây giờ đã không còn là Tây Xuyên Mục nữa, chống lại kỵ binh Cao Nguyên không liên quan gì đến anh ta.

Cho dù thành Tây Xuyên bị người Cao Nguyên san bằng, hoàng đế cũng không thể bắt anh ta chịu trách nhiệm.

Advertisement
';
Advertisement