Các quyền quý dù muốn cũng không thể khôi phục lại vị trí Châu Mục cho anh ta, vì cần có sự chấp thuận của hoàng đế và sáu bộ trong triều đình, và cũng đã không còn thời gian.

Cho nên, dù vị trí Châu Mục có nóng phỏng tay đến đâu, họ cũng phải giữ nó với thái giám.

Các quyền quý khác đều có khuôn mặt buồn bã, nhưng lão già râu dê lại mỉm cười đầy ẩn ý.

"Chu đại nhân, ngài nghĩ ra gì rồi hay sao?" Đại Thái giám hỏi.

"Ta đã nghĩ đến một điều, nhưng vẫn chưa thể xác nhận được."

Lão già râu dê lắc đầu nói.

"Đây là thời điểm quan trọng. Cứ nói những gì ngươi nghĩ, đừng khiến bọn ta hồi hộp."

Ngay khi Từ mập thúc giục xong, đám thị vệ đi tìm Mạnh Thiên Hải cũng trở về.

Lúc chuẩn bị nói chuyện đã bị lão già râu dê giơ tay ngăn lại.

"Có phải Mạnh Thiên Hải ra khỏi thành để truy đuổi kỵ binh Cao Nguyên, tạm thời không tìm được không?" Lão già râu dê vừa hỏi vừa nhìn thị vệ.

"Sao Chu đại nhân biết vậy ạ?" Đám thị vệ sửng sốt: "Quân Uy Thắng đã nói thế."

"Ha ha ha, ta đã hiểu rồi!" Lão già râu dê vuốt râu ngửa mặt lên trời cười to.

Đại Thái giám cũng thở phào nhẹ nhõm, lông mày cau lại cũng thả lỏng.

"Chu đại nhân, lúc nào rồi mà ngươi còn đang chơi trò đùa ngu ngốc gì vậy!"

Từ mập vỗ chân nói: "Ngươi thì hiểu cái gì?"

"Trên thực tế, không có kỵ binh Cao Nguyên nào cả, tất cả mọi thứ đều là do Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải bày trò!"

"Không có kỵ binh ư?"

“Đúng, không có!”

"Vậy quân lính thủ thành đã nhìn thấy gì?"

"Hẳn là do quân Uy Thắng cải trang, ai biết được chứ?" Lão già râu dê trả lời: "Nhưng chuyện đó không quan trọng.”

“Cải trang?" Từ mập sững sờ: "Phong tỏa cổng thành không phải chuyện nhỏ, Khánh hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải có mưu đồ gì?"

"Có lẽ là giúp Cửu công chúa kéo dài thời gian."

Lão già râu dê nói: "Có lẽ Cửu công chúa không xin được thánh chỉ, vì vậy mới ra hạ sách này, bảo quân Uy Thắng phong tỏa cổng thành, dự định cắt đứt liên lạc của chúng ta với bên ngoài."

"Sao có thể?" Từ mập nói: "Phong tỏa cổng thành rồi thì chúng ta vẫn còn bồ câu đưa thư mà."

“Ngươi có chim bồ câu đưa thư bên ngoài thành không?” Lão già râu dê liếc nhìn hỏi. "Kể cả nếu có thì có bao nhiêu con?"

Mặc dù chim bồ câu đưa thư rất tiện lợi nhưng chúng có những hạn chế về lượng thông tin chúng có thể truyền tải mỗi lần. Hơn nữa, họ không nuôi nhốt nhiều chim bồ câu đưa thư. Ưu điểm chính của chúng nằm ở việc truyền tải thông điệp trên khoảng cách xa.

Bên trong bên ngoài thành gần như thế, nếu phải tốn công trói mảnh giấy vào đùi chim bồ câu thì thà cưỡi ngựa cũng có thể truyền thư ra ngoài.

Vì vậy, hầu như không ai trong số các quyền quý có chim bồ câu bên ngoài thành.

"Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải công công cứ ra lệnh mở cổng thành là được rồi sao?" Từ mập nói.

"Theo luật, cả Châu Mục và tướng lĩnh trấn thủ thành phải đồng thời ra lệnh mới mở cổng thanh lại được.”

Lão già râu dê nói: "Mạnh Thiên Hải chạy trốn rồi thì công công hoàn toàn không mở được cổng thành."

"Công công không ra lệnh, sao Mạnh Thiên Hải có thể đóng cổng thành mà không xin phép?"

"Từ đại nhân, lúc rảnh nhớ tìm hiểu luật lệ nhiều vào!"

Lão già râu dê liếc Từ mập một cái, lười để ý.

Quản gia của Từ mập không thể đứng yên được nữa, nghiêng người giải thích nhỏ.

Đại Khang không có vệ tinh, khi quân thủ thành phát hiện kẻ thù bằng mắt thường thì kẻ thù thường đã có mặt ở cổng thành.

Nếu chạy đi xin phép Châu Mục, đi đến nơi thì có lẽ kẻ địch đã chiếm xong cổng thành.

Do đó, khi tướng lĩnh thủ thành phát hiện kẻ địch có quyền tự chủ trương đóng cổng thành trước.

Việc mở lại cổng thành không quá cấp bách, và cần có sự hợp tác của Châu Mục và các tướng lĩnh thủ thành để tránh một bên phản bội, lén lút mở cổng cho giặc vào.

Advertisement
';
Advertisement