Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Chu Trần Thị trợn mắt nhìn.

Thời kỳ phong kiến, địa chủ cướp lương thực của tá điền, mặc kệ đấu lớn hay đấu nhỏ, lãi suất đều cao đáng sợ.

Ở thời kỳ gieo hạt mượn lương thực của địa chỉ, đợi đến mùa thu hoạch số đó tăng gấp bao nhiêu còn phải xem lương tâm của địa chủ.

Có một số rất độc ác, lãi đội thêm lãi, lương thực một quý của tá điền trả cho địa chủ còn chưa đủ.

Còn lãi suất Kim Phi đặt ra, thật sự quá thấp so với địa chủ.

“Nếu đã cho dân vay lấy lãi, lãi suất đương nhiên không thể cao quá, nếu không chẳng phải sẽ thành cho vay nặng lãi à?” Kim Phi cười đáp.

“Nhưng thế này thì thấp quá, có bảo đảm chi trả của tiền trang không?”Chu Trần Thị hỏi: “Trên thương trường, làm việc không có lợi ích không thể tồn tại lâu dài.”

“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, lãi suất này con và tiên sinh đã tính toán rồi, sẽ không phải lỗ đâu.”

Chu Linh Lung nói: “Hơn nữa lúc trước tiên sinh từng nói với con, lãi suất không phải cố định, nơi khác nhau, thời gian khác nhau, lãi suất có thể thay đổi.”

Tiền trang đều là do Kim Phi tham khảo theo mô hình ngân hàng kiếp trước, hơn nữa lãi suất y đưa ra cao hơn ngân hàng kiếp trước, còn không cần tiền lãi chuyển, gửi tiền, khả năng lỗ vốn rất nhỏ.

Nếu thật sự ngay cả cân bằng thu chi cũng không làm được thì y sẽ lại đặt ra mức lãi suất khác là được.

“Tiên sinh và Linh Lung đã tính toán ổn thỏa thì ta không hỏi nhiều nữa, ta vẫn còn một vấn đề, cứu trợ thiên tai là công trình lớn, tiên sinh đủ tiền không?”

Chu Trần Thị nói: “Cho vay có lãi như một cánh cửa, một khi cánh cửa mở ra, tiền sẽ chảy ra như nước, đến lúc đó muốn đóng cũng không đóng được!”

“Ta sẽ không mở các khoản vay ở Xuyên Thục cùng một lúc, mà sẽ lấy những khu bị ảnh hưởng nặng nề nhất quanh Tây Xuyên làm thí điểm, nếu khả thi thì sẽ quảng bá rộng rãi, còn nếu không thì tạm thời dừng lại.”

Kim Phi nói: “Hơn nữa, hôm nay Công chúa điện hạ bắt được một nhóm quyền quý, bọn họ có căn cơ thâm sâu, lương thực lấy được cộng lại còn nhiều hơn so với chúng ta, hẳn là có thể duy trì được.”

Đây cũng là lý do Kim Phi dám mở dịch vụ cho vay có lãi”.

“Điện hạ bắt bọn quyền quý tích trữ lương thực ư? Bắt được bao nhiêu?”

Hai mẹ con Chu Trần Thị và Nguyễn Đồng Khiết đều kinh hoảng.

Ba người bọn họ cũng được xem là nhân vật cấp cao của thương hội Kim Xuyên ở Tây Xuyên, nên từ lâu bọn họ đã biết chuyện bọn quyền quý tích trữ lương thực.

Nhưng việc Cửu công chúa bắt bọn quyền quý ở Khánh phủ, chưa được truyền ra ngoài.

Ba người biết Kim Phi đến Tây Xuyên, nên vẫn chờ ở thượng hội, vì thế còn chưa biết tin này.

“Bắt hết từ trên xuống dưới rồi, bao gồm cả những kẻ tay sai giúp bọn họ khống chế bọn thổ phỉ.” Kim Phi nói.

“Tốt quá, cuối cùng cũng có người trừng trị đám khốn kiếp này!”

Mấy ngày trước Nguyễn Đồng Khiết có việc phải ra khỏi thành, cũng chứng kiến tình trạng bi thảm ngoài thành, cô ấy cũng rất khinh thường việc quyền quý âm thầm nâng cao giá lương thực.

“Thế lực sau lưng đám người này không nhỏ, Cửu công chúa bắt bọn chúng, cũng chưa chắc lấy được lương thực.”

Chu Trần Thị không lạc quan như Nguyễn Đồng Khiết.

Bà ấy đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện hơn, chín chắn hơn, biết rõ thế lực sau lưng đám quyền quý đại diện cho điều gì.

“Nương nương, có thể bà chưa biết, có một thi thể của tên quyền quý bị treo ở cửa thành Bắc.” Kim Phi nói.

“Lần này Công chúa điện hạ thật tàn nhẫn, dám trở mặt với đám quyền quý luôn ư?”

Hai mắt Chu Trần Thị mở to.

“Bây giờ đã thế này, không trở mặt cũng không được nữa, nếu cứ tiếp tục, không biết Xuyên Thục phải chết bao nhiêu người nữa!”

“Cửu công chúa làm như vậy, sẽ đắc tội với nhiều quyền quý, cô ấy chịu được áp lực từ kinh thành sao?”

“Tạm thời bỏ qua chuyện kinh thành, cứu trợ thiên tai trước rồi nói sau.”

Mặc dù Kim Phi không hiểu chuyện triều đình, nhưng y biết giết nhiều quyền quý như vậy, cướp luôn lương thực của bọn chúng thì có ý nghĩa gì.

Nhưng y không thể quan tâm được nhiều như vậy.

Advertisement
';
Advertisement