Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Bằng không, chờ đến khi Cửu công chúa tranh luận với đám quyền quý xong, mọi người đã chết đói hết rồi.

Cục diện bây giờ, phải giải quyết nhanh chóng.

Đám tay sai của bọn quyền quý và thủ hạ khống chế lương thực đều rơi vào tay Khánh Hâm Nghiêu, Kim Phi tin Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu có thể lấy được hết lương thực trong tay bọn chúng, không dư lại chút nào.

Mà những lương thực này sau khi giao cho Kim Phi, y sẽ phân chia để cứu trợ thiên tai.

“Tiên sinh, ngài và công chúa điện hạ thật là... thật là...”

Chu Trần Thị không biết nên nói Kim Phi và Cửu công chúa như thế nào.

Cách làm của hai người quá táo bạo, hoàn toàn không quan tâm đến những quy tắc ngầm của đám quyền quý.

Sau việc này, họ chắc chắn sẽ bị toàn bộ đám quyền quý loại trừ.

“Mạo hiểm lớn như vậy, còn muốn mang toàn bộ tài sản của mình vào đó, đến lúc đó người dân không trả lương thực cho ngài, đừng nói là kiếm tiền, đến cả vốn cũng không thu hồi được”.

Nguyễn Đồng Khiết khôi phục tinh thần, cảm thấy không đáng thay Kim Phi: “Ngài có ý đồ gì?”

“Ý đồ là để yên lòng.” Kim Phi nói: “Tiền không còn, chúng ta còn có thể kiếm, nhưng người không còn, thì hối hận cũng đã muộn.”

“Tiên sinh, đôi khi ngài không thể nghĩ quá tốt về người khác, ngài tốt bụng, không có nghĩa là mọi người đều tốt bụng.”

Chu Trần Thị nhắc nhở: “Trên thế gian này, thứ khó dò xét nhất chính là lòng người, ngài và công chúa điện hạ thương xót bách tính, sẵn sàng cho họ vay tiền và lương thực, nhưng một khi khoản vay có lãi được mở, thì không chỉ một, hai nhà mượn lương thực của ngài, mà cả hàng chục triệu người.

Đến lúc đó, nếu có người đi đầu không chịu trả, thì sẽ có nhiều người noi theo, chẳng lẽ ngài đến từng nhà để đòi sao?”

“Lo lắng của nương nương rất có lý, chuyện này ta nghĩ thế này.”

Kim Phi nói: “Đầu tiên, lương thực mà ta đưa cho dân chúng, đa số sẽ tính vào tiền công, chẳng qua là ứng trước cho họ mà thôi, mỗi lần cho sẽ không cho nhiều, dù có người ôm lương thực bỏ chạy, tổn thất cũng không lớn.

Hơn nữa, nếu bây giờ họ chạy, thì có thể chạy đi đâu được chứ?”

“Đây cũng là một cách, nếu có thể kiếm sống bằng cách làm việc, ta tin rằng không ai vì một ít lương thực, mà kéo cả nhà đi tha hương biệt xứ.”

Chu Trần Thị gật đầu: “Chỉ là nhìn từ góc độ kinh doanh, ta vẫn cảm thấy tiên sinh làm như vậy là quá bốc đồng, không kiếm được tiền...”

Nói đến đây, bà ấy đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi tiên sinh, bà lão này không nên nghi ngờ quyết định của ngài, chẳng qua là thói quen làm ăn, ý nghĩ tầm thường, ngài đừng giận.”

“Nương nương, bà đang suy nghĩ cho ta, sao ta có thể giận chứ? Không chỉ không giận, mà còn thấy vô cùng may mắn vì đã đưa bà trở về từ Giang Nam!”

Kim Phi chân thành nói: “Trong nhà có người già, như có báu vật! Bà nói đúng, làm ăn mà không có lãi thì sẽ không tồn tại được lâu! Ta là người lý tưởng hóa, không biết nhiều về làm ăn, nếu sau này bà cảm thấy ta làm gì sai, cứ nói thẳng cho ta biết, ta nhất định sẽ cân nhắc ý kiến ​​của bà một cách nghiêm túc!”

Nói xong y còn quay sang dặn dò Đại Lưu: “Từ giờ trở đi, nếu nương nương đến tìm ta, không được ngăn cản.”

Kim Phi không phải đang ra vẻ, mà là muốn chiêu mộ Chu Trần Thị từ tận đáy lòng.

Y là chàng trai học khoa học và kỹ thuật, có thể đi đến ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào công nghệ, tạo ra những sản phẩm đi trước thời đại.

Khi y xuất hiện đã dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, ngành công nghiệp của Đại Khang chắc chắn sẽ phát triển nhanh chóng, ưu thế của y sẽ ngày càng nhỏ đi.

Tuy Đường Tiểu Bắc kinh doanh giỏi hơn y, nhưng vẫn còn quá trẻ, thường suy nghĩ không thấu đáo.

Mà Chu Trần Thị vừa vặn bổ sung cho khuyết điểm này.

Bà ấy có kinh nghiệm phong phú, lại rất bình tĩnh, hơn nữa còn có khát khao chứng minh năng lực, gặp phải vấn đề sẽ đứng lên nói, chứ không mù quáng lấy lòng.

Tuy ngoài miệng bà ấy nói mình già nhưng kỳ thực tuổi tác cũng không già lắm, đang ở độ tuổi sung sức nhất của cuộc đời.

Xét về mọi mặt, đây là một nhân tài đáng được chiêu mộ.

Để mời chào một người không thể chỉ hô mỗi khẩu hiệu, mà còn phải có lợi ích thật.


Dặn dò Đại Lưu xong, Kim Phi quay sang nhìn Nguyễn Đồng Khiết.
Advertisement
';
Advertisement