“Quay về hỏi thăm tin tức, xem ai đang sở hữu nhà cũ của nhà họ Chu, tìm cách mua nó, trả lại cho nương nương.”
“Nhà cũ nhà họ Chu ở trong tay nhà họ Mạc, ta sẽ tìm người đến nhà họ Mạc để thương lượng.”
Nguyễn Đồng Khiết vội gật đầu.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Chu Trần Thị nghe vậy, hai mắt chợt đỏ hoe, vừa nói vừa kéo Chu Linh Lung quỳ xuống trước mặt Kim Phi, nhưng đã bị Kim Phi giữ lại.
Quả thật Chu Trần Thị là một người phụ nữ dám nghĩ dám làm, hơn nữa còn có năng lực.
Mới đầu, nhà họ Chu buôn bán mở quán rượu, về cơ bản đều là bà ấy đứng phía sau xử lý.
Chỉ là sinh nhầm thời, sinh ở nơi trọng nam khinh nữ này, nên bà ấy chỉ có thể đứng phía sau, có đôi lúc sẽ bị chồng bác bỏ ý kiến.
Mãi cho đến khi gặp Kim Phi, Kim Phi bảo bà ấy phụ trách xây quán trà, bà ấy mới cảm thấy cuối cùng đã tìm được nơi thể hiện bản lĩnh của mình.
Đêm lần trước, sau khi gặp Kim Phi về, Chu Trần Thị bị kích động nửa đêm không ngủ được.
Trong đầu tính toán làm sao để quán trà hoạt động tốt hơn, chứng minh năng lực của mình ở trước mặt Kim Phi.
Chu Linh Lung đã lấy được sự tín nhiệm của Kim Phi, nếu như bà ấy cũng nhận được sự tín nhiệm của Kim Phi thì bọn họ sẽ có cơ hội lấy lại nhà cũ của nhà họ Chu.
Đáng tiếc quán trà còn chưa kịp mở lại, Kim Phi đã đi rồi.
Chu Trần Thị vì thế mà đau lòng không nguôi, thậm chí còn cho rằng Kim Phi bảo bà ấy mở lại quán trà cũng chỉ là nói qua loa mà thôi.
Nhưng bây giờ, thái độ của Kim Phi khiến cho bà ấy lấy lại được hy vọng lần nữa.
“Nếu tiên sinh tín nhiệm ta, thì ta xin phép nói thẳng.”
Chu Trần Thị nói: “Ta vẫn cảm thấy, xây dựng cầu đường, trùng tu thuỷ lợi là bất khả thi, đầu tư lớn, rủi ro cao, lợi nhuận lại quá ít, thật sự không có lợi.”
“Ta cũng thấy là không có lợi.” Nguyễn Đồng Khiết cũng nói phụ hoạ theo.
“Về điểm này, ta và Cửu công chúa cũng đã cân nhắc rồi, ở làng Tây Hà chúng ta đã đạt được thoả thuận.”
Kim Phi nói: “Tiền để trùng tu thuỷ lợi sẽ do Cửu công chúa kiếm được từ những quý tộc mua lương thực, còn ta phụ trách tiền vốn mở công xưởng và xây dựng cầu đường.
Những cầu đường do thương hội Kim Xuyên tu sửa sẽ cho thu lệ phí trong 50 năm, dùng để lấy lại vốn và phí bảo trì hằng ngày.
À, nói đến việc này, ta còn có chuyện muốn bàn bạc với nương nương, cứ cách mười dặm, ta chuẩn bị xây dựng một quán trọ ở hai bên đường, sử dụng cho việc nghỉ ngơi của các thương nhân, lữ khách, cũng là đồn trú của nhân viên hộ tống, phụ trách sự an toàn trong bán kính mười dặm.
Nương nương có kinh nghiệm quản lý quán rượu, chuyện này e là phải phiền bà để tâm hơn”.
“Xây quán trọ, thu lộ phí để lấy lại vốn? Tiên sinh, ngài để cho ta suy nghĩ một lát.”
Những lời này của Kim Phi chứa lượng thông tin quá lớn, trong lúc nhất thời Chu Trần Thị không tiếp thu được.
Trước giờ những người thu lộ phí ở Đại Khang, chỉ có thổ phỉ.
Bây giờ Kim Phi không những muốn tu sửa cầu đường mà còn muốn thu lộ phí, xây quán trọ để thu hồi vốn.
Việc này trước giờ chưa từng xuất hiện ở Đại Khang.
Kim Phi cũng không hối thúc, tự tay rót cho Chu Trần Thị một ly trà, để cho bà ấy từ từ suy nghĩ.
Ở bên cạnh, Nguyễn Đồng Khiết và Chu Linh Lung cũng khẽ nhíu mày.
Nguyễn Đồng Khiết đang suy nghĩ chuyện này có thực hiện được hay không còn Chu Linh Lung đã lấy giấy bút ra bắt đầu tính toán.
Một lúc sau, Chu Trần Thị một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi.
“Tiên sinh, biện pháp mà ngài nói, chưa từng có trong lịch sử, ta thật sự không nắm chắc.”
Chu Trần Thị hỏi: “Ngài nói thật với ta, ngài đã nắm chắc phần lớn rồi sao?”
“Chắc là khoảng chừng… năm mươi phần trăm.”