Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi quay người lại vừa thấy cảnh này, suýt chút nữa đã phun nước bọt ra.

Hốc mắt trái của Đại Lưu đã chuyển sang màu tím, biến thành con mắt tiêu chuẩn của gấu trúc.

"Lần sau mà nhìn lén nữa, ta sẽ đập vào đầu ngươi!"

Dù Thấm Nhi tức giận, nhưng cũng còn chừng mực.

Mặc dù Đại Lưu trông có vẻ đau khổ nhưng thực ra đó chỉ là một chút vết thương trên da thịt.

Nếu không, với sức mạnh của Thấm Nhi, thì một cú của cô ấy đã có thể đập bể đầu Đại Lưu, nói không chừng còn khiến anh ta chấn động não.

"Bị Thấm Nhi đấm như bao cát mấy lần rồi, mà vẫn chưa nhớ kỹ à?"

Kim Phi vừa nói vừa nín cười.

Đại Lưu cái gì cũng được, mỗi cái tật lại thích tò mò tọc mạch.

Bình thường anh ta buôn chuyện trong thôn và trên núi Thiết Quán thì cũng thôi đi, đến chuyện của Cửu công chúa mà cũng dám hóng hớt.

Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?

“Tiên sinh, ngài lại chọc tức Thấm Nhi à?”

Đại Lưu uất ức nói: “Mà thế này có tính là tai nạn lao động không?”

“Là do ngươi tự làm, tai nạn lao động cái rắm!”

Kim Phi lại đá Đại Lưu một cước: “Nói đi, có chuyện gì!”

“Đã tìm đủ người rồi, được hai đội.”

Nói đến chuyện chính, Đại Lưu cũng không cười đùa nữa: “Theo lệnh ngài giao ra, ưu tiên chọn huynh đệ đã từng làm thợ săn.”

Lần này, đi tìm bông vải và lúa nước L, dọc đường có rất nhiều núi lớn.

Nhân viên hộ tống từng làm thợ săn, thì càng có kinh nghiệm sinh tồn trên núi rừng hơn.

"Đều là tự nguyện sao?" Kim Phi hỏi.

"Tiên sinh yên tâm đi, tất cả đều là tự nguyện."

"Họ đâu? Đưa ta đi xem."

"Dạ!"

Đại Lưu nhanh chóng dẫn đường.

Kim Phi đi theo hai bước, rồi quay lại hô lên: "Thấm Nhi!"

Thấm Nhi vẫn còn tức giận, bĩu môi phớt lờ y.

"Các ngươi đã tìm người đủ chưa?"

Kim Phi cũng không chấp nhặt với cô ấy, tiếp tục nói: "Tìm đủ thì bảo bọn họ tập hợp lại, ta có chuyện muốn nhắc nhở."

"Đã biết."

Thấm Nhi nghe thấy chuyện chính, lúc này mới gật đầu: “Ta sẽ đi hỏi ngay.”

“Nhân tiện báo cho Khánh đại nhân một tiếng, cũng cho người của anh ta tập hợp lại đây.”

“Dạ!”

“Chờ cô đấy!”

Kim Phi nhướng chân mày nhìn Thấm Nhi, nhìn thấy Thấm Nhi tức giận đến mức giậm chân, rồi mới mỉm cười rời đi.

“Tiên sinh, xin ngài đừng chọc tức Thấm Nhi nữa, được không?”

Mặt Đại Lưu đau khổ nói: “Ta có linh cảm lần sau gặp Thấm Nhi, ta sẽ bị đánh lần nữa.”

“Vất vả rồi!” Kim Phi thấu hiểu vỗ vai Đại Lưu: "Sau này ta sẽ tăng tiền công cho ngươi."

"Ta sợ có tiền cũng không còn mạng để tiêu nữa, tháng này mới có năm ngày mà ta đã bị Thấm Nhi đánh bốn lần!"

"Ngươi biết cái gì? Thấm Nhi đang dạy võ cho ngươi đấy! Bị đánh nhiều, thì bản lĩnh của ngươi sẽ càng tiến bộ!"

Kim Phi nói: "Ngươi có cảm thấy võ công mình ngày càng tiến bộ không?"

Advertisement
';
Advertisement