"Có vẻ là vậy, trước đây ta không thấy rõ Thấm Nhi đấm như thế nào, tuy bây giờ không thể né được, nhưng ta đã nhìn thấy động tác của cô ấy hai lần."
"Đấy, đây là bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc rồi này, bị đánh nhiều lần, thì ngươi càng phản ứng nhanh hơn.”
Kim Phi nói: “Bây giờ ngươi đã biết ý tốt của ta chưa?”
“Tiên sinh, nếu ngài không nói ra mấy lời này, thì suýt chút nữa ta đã tin rồi!”
Đại Lưu bĩu môi nói: “Ngài nói như vậy, chỉ muốn lừa gạt ta!”
"Muốn tin thì tin, không tin thì thôi!"
"Ngài đừng đóng kịch nữa, hôm nay ta đỡ đòn thay ngài, ngài phải tính tai nạn lao động cho ta đó!"
"Vậy ngươi quay về đòi Lương ca đi, xem anh ta có chịu không?"
"Ngài tha cho ta đi, nếu Lương ca biết ta tò mò chuyện của ngài với điện hạ, thì nhất định sẽ đánh ta một trận luôn!"
"Hóa ra ngươi cũng biết chuyện này nhỉ?"
"Tiên sinh, nói đi, ngài với Cửu công chúa đã đến đâu rồi?"
"Ngươi hỏi Thấm Nhi đi, cô ấy biết đó."
"Vậy chắc phải tìm một cận vệ khác cho ngài rồi."
…
Khánh phủ cách chỗ tiêu cục không xa, hai người cũng không cưỡi ngựa, cứ thản nhiên trò chuyện trên đường về.
Thấm Nhi làm việc cũng rất nhanh lẹ, khi Kim Phi về tới tiêu cục, Cửu công chúa cũng đã dẫn người đến.
"Tiên sinh, thủ đoạn của ngài được quá, vừa mới tách ra bao lâu đâu mà điện hạ đã chạy tới đây rồi."
Đại Lưu nháy mắt với Kim Phi.
"Lỗ tai Thấm Nhi rất thính đó, sau này bị đánh thì cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi."
Kim Phi thật sự muốn cạy đầu Đại Lưu ra xem, rốt cuộc anh ta đang nghĩ cái gì vậy.
Đã thành mắt gấu trúc như vậy rồi mà vẫn còn hóng chuyện như thế.
Kim Phi đang định chào đón Cửu công chúa, thì hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng dẫn người ở chỗ rẻ đi tới.
Khi Đại Lưu sắp xếp mọi người đến giáo trường xong, Kim Phi cầm loa sắt nhảy lên bục cao.
“Các ngươi đều biết tiếp theo mình sẽ làm gì phải không?”
“Đúng vậy!”
Dù là các nhân viên hộ tống, hay là người của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu đều đồng thanh đáp.
"Lần này các ngươi không chỉ đi Đại Triệu, còn có khả năng phải đến nước K và Thiên Trúc. Ở đó có rất nhiều nơi khác với Xuyên Thục, cho nên ta phải dặn dò các ngươi một số chuyện."
"Đầu tiên, là môi trường địa lý."
"Đại Triệu và Nước K có rất nhiều nơi rừng sâu ít người, lá rụng có thể nhiều đến che kín bắp đùi, gặp phải nơi như vậy, các ngươi nhất định phải tránh xa, bởi vì những nơi kiểu này rất dễ sinh ra một loại sương mù có độc!"
"Ngoài ra, phương nam còn có rất nhiều côn trùng độc, ban đêm dựng trại bên ngoài, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất nên tìm dân bản xứ xin một ít thuốc bột đuổi côn trùng rồi rắc xung quanh."
"Điều quan trọng thứ hai là văn hóa và ngôn ngữ."
"Ở Đại Triệu và Nước K thì không sao, đội đi Thiên Trúc nhất định phải chú ý, bên đó có rất nhiều tôn giáo, nếu thấy hành vi và trang phục của người khác khác với chúng ta, nhất định không được tùy tiện nhận xét hay chỉ trỏ gì cả!"
"Đến Đại Triệu rồi thì tốt nhất nên tìm vài người thông thạo địa hình và ngôn ngữ của Nước K và Thiên Trúc làm người dẫn đường."
...
Kim Phi đứng trên bục cao, cầm danh sách mình đã lập kĩ càng, nhắc nhở từng điều cần chú ý khi đi đến Đại Triệu.