Cả Xuyên Thục thật sự có quá nhiều địa chủ, Kim Phi và Cửu công chúa không thể lần lượt đến chỗ bọn họ đòi lương thực, cách nhanh nhất chính là ép từ trên xuống dưới.
Khánh Hâm Nghiêu đã bị hoàng đế phế truất, nên sau khi xử lý đại thái giám, con dấu châu mục vẫn luôn nằm trong tay Cửu công chúa.
Thế nên ở một mức độ nào đó mà nói, bây giờ Cửu công chúa là châu mục Tây Xuyên, cũng là lãnh đạo trực tiếp của các quận Xuyên Thục.
Cửu công chúa yêu cầu xoay sở lương thực, các quận trưởng cũng khó mà từ chối.
Dù sao bọn họ cũng không cần phải tự mình làm, chỉ cần phân chia nhiệm vụ cho các huyện lệnh gánh vác là được.
Mà huyện lệnh ở nhiều nơi tình cờ lại là khắc tinh của địa chủ, nên cho bọn họ đối phó với địa chủ là thích hợp nhất.
Còn việc các huyện lệnh xử lý địa chủ như thế nào, thì Kim Phi cũng không kiểm soát được.
Dù sao y cũng không hề có chút ấn tượng tốt nào với những địa chủ này.
Ở mức độ nào đó nhóm quyền quý vẫn để ý đến chuyện giữ thể diện, nhưng bọn địa chủ sẽ làm mọi cách để chiếm đoạt đất đai của người dân, kể cả những thủ đoạn bẩn thỉu cũng không từ.
Mỗi năm thiên tai, người dân kêu khóc thấu trời xanh, nhưng nhiều địa chủ lại vui mừng khôn xiết.
Bởi vì năm thiên tai, người dân không thu hoạch được gì nên phải mượn lương thực của họ, thế là họ lại nhân cơ hội để thâu tóm ruộng đất của người dân.
Người dân nào không có đất chỉ có thể bán con trai con gái, hoặc bán mình cho địa chủ làm con ở, làm thuê không công suốt đời cho địa chủ.
Có thể sẽ có oan uổng khi bắt giữ tất cả địa chủ ở Đại Khang rồi chặt đầu từng người một, nhưng nếu cách một tên giết một tên, thì chắc chắn sẽ có hơn phân nửa cá lọt lưới.
Kim Phi rời khỏi tiểu viện của Cửu công chúa, bảo Đại Lưu thả một con bồ câu đưa tin đến thành Tây Xuyên.
Trưa hôm đó, một đội nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy đến đập Đô Giang, đưa cho Kim Phi một cái túi vải căng phồng.
Ngày hôm đó, Kim Phi và Cửu công chúa cưỡi ngựa đi xem sơ lược các công trình xung quanh đập Đô Giang một lần, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Đại Đồng.
Sau khi xác nhận rằng không có sai sót lớn nào, mọi thứ đang được thực hiện theo bản vẽ đã thiết kế, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi và Cửu công chúa cùng đội ngũ của mình rời khỏi đập Đô Giang.
Lần này họ không quay lại Tây Xuyên mà tiếp tục đi về phía bắc hướng tới quận Mậu Châu.
Sau khi chạy suốt một ngày đường, cuối cùng chạng vạng cũng đã đến nơi cần đến.
Khi quận trưởng Mậu Châu nghe tin Cửu công chúa và Kim Phi đến, ông ta lập tức dẫn người đến cổng thành để tiếp đón.
Nhìn thấy đội kỵ binh càng lúc càng đến gần, lòng quận trưởng Mậu Châu cảm thấy thấp thỏm không thôi.
Mậu Châu cách Tây Xuyên không xa, nên từ lâu quận trưởng Mậu Châu đã nghe đến hành động "vĩ đại" của Cửu công chúa là đã giết nhóm quyền quý ở Tây Xuyên.
Ông ta rất lo lắng, sau khi Cửu công chúa chỉnh đốn nhóm quyền quý kia xong thì sẽ tới đây xử lý ông ta.
Mậu Châu nằm ở biên giới, cũng không phải là đường đến Quảng Nguyên, ngoài điều này, ông ta thật sự không nghĩ ra Cửu công chúa tới đây để làm gì nữa.
Đoàn kỵ binh dừng lại ở cửa thành, quận trưởng Mậu Châu nhanh chóng ém lại sự hoảng loạn trong lòng, rồi lại bước tới chào đón.
"Hạ quan kính chào Công chúa điện hạ, kính chào Kim tiên sinh!"
"Miễn lễ!" Cửu công chúa giơ tay: "Biệt viện chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ đã xong!" Quận trưởng Mậu Châu vội vàng gật đầu: "Điện hạ, mời người đi cùng ta."
Khi họ đến biệt viện, Cửu công chúa đuổi những người khác đi, rồi bảo Thấm Nhi lấy ra cái túi vải căng phồng đặt lên bàn.
Sau đó, lại nói với quận trưởng Mậu Châu: "Mở nó ra xem."