Quận trưởng Mậu Châu gật đầu, hai tay run run mở túi vải ra.
Ông ta cứ tưởng trong túi vải có hung khí gì đó, nhưng khi mở ra lại phát hiện bên trong là những hạt châu Thủy Ngọc trong suốt như pha lê.
Những hạt lớn có kích thước bằng hạt đậu phộng, những hạt nhỏ có kích thước bằng hạt đậu nành.
Lớn nhỏ cộng lại khoảng chừng mấy trăm hạt.
"Điện hạ, thế này là có ý gì?"
Mặt quận trưởng Mậu Châu khó hiểu nhìn Cửu công chúa.
"Chắc là quận trưởng đại nhân cũng biết, năm nay Xuyên Thục gặp thiên tai nặng nề, đang rất cần một lượng lớn lương thực để cứu trợ, mà các địa chủ ở khắp nơi đều có rất nhiều lương thực trong nhà, bổn cung hy vọng đại nhân có thể giúp bổn cung mua một ít."
Cửu công chúa nói tiếp: “Những hạt châu Thủy Ngọc này chính là tiền mà bổn cung dùng để mua lương thực.”
Nếu nói đám quyền quý triều đình là hổ, vậy địa chủ chính là con đỉa nằm trên người người dân và trực tiếp hút máu họ.
Không chỉ có Kim Phi không ưa bọn chúng, mà Cửu công chúa cũng vậy.
Việc hôm nay Đại Khang suy tàn đến mức này, có liên quan trực tiếp đến việc địa chủ thâu tóm đất đai một cách điên cuồng.
Khi Kim Phi đề nghị đến chỗ địa chủ mua lương thực, ý nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa chính là cưỡng chế.
Mặc dù Kim Phi không hề ưa địa chủ, nhưng cưỡng chế thu lương thực rất dễ dẫn tới mâu thuẫn với địa chủ, với tình hình hôm nay của Xuyên Thục, Kim Phi không muốn gây thêm rắc rối, chỉ muốn nhanh chóng gom góp đủ lương thực để cứu trợ thiên tai.
Còn về địa chủ, có thể để sau này từ từ xử lý.
Thế nên y từ chối đề nghị cưỡng chế thu lương thực của Cửu công chúa, mà đề nghị dùng châu Thủy Ngọc, đến tìm địa chủ "mua" lương thực.
"Mua lương thực?"
Quận trưởng Mậu Châu nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Mặc dù trong ình hình này, việc lấy được lương thực từ trong tay địa chủ khá khó khăn, nhưng so với việc Cửu công chúa gây rắc rối, kết quả này đã khiến ông ta rất hài lòng rồi.
Hơn nữa Cửu công chúa cũng không cưỡng chế, mà giao ra rất nhiều Thủy Ngọc để trao đổi.
Danh tiếng của châu Thủy Ngọc sớm đã vang xa, rất nhiều nhà quyền quý cũng hãnh diện vì có được Thủy Ngọc.
Nhưng vì Kim Phi và Cửu công chúa luôn khống chế số lượng Thủy Ngọc được bán đi nên giá của Thủy Ngọc luôn ở mức cao, địa chủ bình thường không thể nào mua nổi.
Quận trưởng Mậu Châu nằm mơ cũng không ngờ, có ngày ông ta bỗng dưng thấy được nhiều châu Thủy Ngọc đến thế.
Giống như ở đời trước có người bỗng dưng cho ngươi một đống kim cương to đùng vậy, dù là ai đi nữa cũng sẽ kích động.
Mặc dù những viên châu Thủy Ngọc này không phải của ông ta , vẫn khiến ông ta kích động không thôi.
Đồng thời cũng khiến trong lòng ông ta dâng lên nỗi lo mới.
Đồ của Cửu công chúa dễ cầm như vậy sao?
Lỡ như đòi hỏi nhiều, ông ta không thể gom đủ lương thực, e rằng chỉ có một con đường chết.
"Điện hạ, người cần bao nhiêu lương thực?"
Quận trưởng Mậu Châu hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi."
Cửu công chúa nói: "Chỗ này có tổng cộng một trăm hai mươi viên châu Thủy Ngọc, một trăm viên nhỏ, hai mươi viên lớn.
Mỗi viên nhỏ đổi mười xe lương thực, mỗi viên lớn năm mươi xe, không thành vấn đề chứ?"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Quận trưởng Mậu Châu vội vàng xua tay.