Trong buổi đấu giá ở Giang Nam, Đường Tiểu Bắc dùngchâu Thủy Ngọc đổi lương thực, phải dùng thuyền làm đơn vị đo lường.

Dĩ nhiên, châu Thủy Ngọc ở hội đấu giá đều là hàng cao cấp, cho dù là kích cỡ hay chất lượng, đều vượt xa những viên trong tay quận trưởng Mậu Châu này.

"Không thành vấn đề thì tranh thủ thời gian làm đi, mười ngày sau, bổn cung phái người tới lấy lương thực!"

Cửu công chúa lạnh giọng bảo.

"Vâng! Hạ quan đi làm ngay đây!"

Quận trưởng Mậu Châu vừa nghe thời gian gấp rút như vậy thì mau chóng rời đi.

"Tiên sinh, bỗng dưng giao ra ngoài nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"

Cửu công chúa cau mày hỏi.

"Không sao cả, lúc trước Tiểu Bắc đã đi quảng bá ở Giang Nam rồi, châu Thủy Ngọc càng lớn càng có giá trị, lần này chúng ta giao ra toàn là viên nhỏ, chất lượng không tốt, sẽ không ảnh hưởng đến giá trên thị trường của châu Thủy Ngọc."

Kim Phi không hề quan tâm mà nói.

Mô hình bán hàng này cũng bắt chước kim cương ở đời trước.

Mỗi viên kim cương có kích cỡ lớn hơn, giá cả sẽ gấp mấy lần viên nhỏ hơn nó.

Những viên kim cương thượng hạng đều là thứ chỉ người rất giàu mới có thể theo đuổi, đừng nói dân thường, cho dù là tầng lớp trung lưu khá giàu có cũng không mua nổi.

Nhưng những người bán kim cương sẽ bỏ qua tầng lớp trung lưu sao?

Không.

Đừng nói tầng lớp trung lưu, người dân bình thường bọn họ cũng không bỏ qua.

Những viên kim cương nứt trong cửa tiệm trang sức kia là dành cho dân thường.

Mà những cái được gọi là báu vật của cửa hàng, báu vật được cất giấu kĩ, là để bán cho tầng lớp trung lưu.

Còn hàng cao cấp thật sự thì thường xuất hiện ở các buổi đấu giá.

Ba thị trường cao, trung, thấp không ảnh hưởng đến nhau.

Hàng năm toàn thế giới đã bán được không biết bao nhiêu viên kim cương nứt, mấy buổi đấu giá mở thì vẫn mở.

Hoàn toàn không ảnh hưởng.

Ngược lại, bởi vì danh tiếng của kim cương càng ngày càng lớn, giá cả cũng càng ngày càng cao.

Dù sao bản thân kim cương không có giá trị thực tế gì cả, cho dù là một ca ra hay mười ca ra, cũng chỉ là một viên đá mà thôi.

Giá trị của nó được thể hiện qua cảm giác hơn người và lòng mê hư vinh.

Danh tiếng càng lớn, giá trị phụ thêm này cũng càng cao.

Theo Kim Phi thấy, các địa chủ khắp nơi chính là tầng lớp trung lưu của Đại Khang.

Kim Phi không phải chỉ mới nghĩ về bọn chúng một ngày hai ngày, nhưng mà y vẫn luôn bận những chuyện khác, không có thời gian rảnh rỗi để chỉnh đốn bọn chúng.

Sau khi Cửu công chúa nói muốn cưỡng chế chúng, điều đầu tiên Kim Phi nghĩ tới chính là gài bẫy địa chủ.

Còn về việc bọn địa chủ có rơi vào bẫy hay không, Kim Phi vốn không hề lo lắng.

Chênh lệch giàu nghèo ở Đại Khang lớn hơn ở đời trước rất nhiều, câu "Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra" là không hề nói quá.

Người dân ngay cả vấn đề cơm ăn áo mặc cũng chưa giải quyết được, mà lương thực trong nhà địa chủ lại chất đống như núi, thậm chí còn ẩm mốc, thối rữa.

Đời sống vật chất của Đại Khang rất lạc hậu, bọn địa chủ mặc dù trong tay có tiền có lương thực, thật ra cuộc sống cũng rất nhàm chán.

Cũng đâu thể ngày nào cũng chơi đùa với thê thiếp được?

Advertisement
';
Advertisement