Cho dù có thể nuôi cả một đám thê thiếp, thân thể cũng không chịu nổi.

Cộng thêm ảnh hưởng của giới quyền quý, rất nhiều địa chủ cũng có niềm yêu thích đặc biệt với những món đồ quý hiếm.

Trong mắt bọn chúng, những món đồ quý hiếm không chỉ tượng trưng cho địa vị, còn tượng trưng cho gu thẩm mỹ.

Vậy nên châu Thủy Ngọc của Kim Phi vừa được tung ra đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của bọn quyền quý và thương nhân giàu có.

Thật ra thì địa chủ cũng muốn mua, chẳng qua là giá của một viên châu Thủy Ngọc loại lớn quá cao, bọn họ vốn không mua nổi.

Bây giờ Kim Phi lấy ra một mẻ châu Thủy Ngọc loại nhỏ bán cho bọn họ.

Thực tế đã chứng minh, sự nhiệt tình của địa chủ cao hơn Kim Phi mong đợi.

Cửu công chúa ra giá cho mỗi viên châu Thủy Ngọc cũng rất hợp lý, là muốn nói với quận trưởng Mậu Châu, ta cho ngươi nhiều châu Thủy Ngọc như vậy, ngươi ít nhất cũng phải giao cho ta nhiều lương thực như thế.

Thế nên lần mua lương thực này, thật ra cũng không khác ép mua ép bán lắm.

Quận trưởng Mậu Châu cũng hiểu điều này, thế nên cả đêm phái người ra ngoài đưa tin, chuẩn bị phân chia áp lực đang gánh vác lên đầu các huyện lệnh.

Cửu công chúa cho ông ta mười ngày, ông ta chỉ cho các huyện lệnh bảy ngày.

Yêu cầu các huyện lệnh trong vòng bảy ngày phải đưa lương thực đến quận.

Vốn tưởng rằng bọn huyện lệnh cho dù có ép buộc địa chủ, cũng phải mất mấy ngày mới có thể gom đủ, thế mà đến giữa trưa ngày hôm sau, quận trưởng Mậu Châu tìm đến Kim Phi và Cửu công chúa, báo với bọn họ là các huyện lệnh đã trả lời, lương thực đã gom đủ, còn hỏi Kim Phi còn châu Thủy Ngọc không.

Sau khi tiễn quận trưởng Mậu Châu về, Kim Phi còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ quận trưởng Mậu Châu đang nịnh nọt rồi tự mình mua lại hết châu Thủy Ngọc sao?"

“Ông ta có nhiều lương thực vậy sao?" Cửu công chúa cau mày.

Nếu như quận trưởng Mậu Châu thật sự tự lấy ra được nhiều lương thực như vậy thì chắc chắn là một tên quan siêu tham lam, cô ấy thật sự cần điều tra đối phương cẩn thận.

"Cho người đi điều tra thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?"

Lúc này Kim Phi gọi Đại Lưu tới, bảo anh ta đi liên lạc với đội Chung Minh ở quận Mậu Châu.

Đội Chung Minh hành động rất nhanh, ngay đêm hôm đó đã đưa tình báo đến tay Chung Linh Nhi.

"Lương thực thật sự được đổi bằng châu Thủy Ngọc à?"

Kim Phi đọc tình báo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Bọn địa chủ thích châu Thuỷ Ngọc đến vậy sao?"

"Thích châu Thủy Ngọc là một trong số các lý do, điều quan trọng nhất là các cường hào địa chủ khắp nơi đều tích lũy lượng lớn lương thực, chuẩn bị kiếm bộn tiền sau khi bọn quyền quý tăng giá lương thực lên, kết quả bây giờ điện hạ chém hết đám quyền quý và còn ép chết giá lương thực, công trường cũng phát lương thực làm tiền công, dân chúng cũng không tìm bọn họ để mua lương thực nữa, lương thực của bọn họ đều sắp hỏng trong tay luôn rồi."

Chung Linh Nhi giải thích nói: "Nhiều lương thực như vậy, để trong tay cũng không ăn hết được, đổi thành châu Thủy Ngọc cũng có thể dùng làm vật gia truyền là phương án tiết kiệm chi phí tốt nhất cho các địa chủ."

Chiều hôm nay, rất nhiều địa chủ tương đối gần quận thành đã đến thương hội hỏi xem những châu Thủy Ngọc nhỏ có phải là do bọn họ sản xuất không, còn hỏi bọn họ có còn nữa không."

"Nếu là như vậy thì, chúng ta phải điều chỉnh sách lược!"

Kim Phi trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nói: "Sáng sớm ngày mai dùng chim bồ câu truyền tin cho Tiểu Bắc, bảo cô ấy nhanh chóng gửi một lô châu Thủy Ngọc nhỏ đến cho tất cả các thương hội ở Xuyên Thục, sau đó bán ra dưới hình thức bán đấu giá như ở Giang Nam!

Tất cả lương thực được đấu giá cũng không cần phải vận chuyển đi nơi khác, mà trực tiếp giao cho tiền trang ở địa phương là được.

À nhớ dặn Tiểu Bắc nhắc nhở các thương hội chú ý kiểm soát cường độ xuất hàng, không được hạ giá châu Thủy Ngọc xuống quá thấp."

"Vâng!" Chung Linh Nhi nhanh chóng ghi lại lời dặn dò của Kim Phi vào trong một cuốn sổ nhỏ.

Advertisement
';
Advertisement