Theo kế hoạch của Kim Phi và Cửu công chúa, họ sẽ đi đến tất cả các quận thành ở Xuyên Thục để gây áp lực lên các quận trưởng, buộc họ phải xoay sở lương thực.
Bây giờ mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, Kim Phi và Cửu công chúa đương nhiên sẽ không cần phải đích thân đi từ quận huyện này sang quận huyện khác nữa.
Lúc này đã là giữa tháng mười hai âm lịch, chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi, sau khi rời khỏi quận Mậu Châu, Kim Phi dẫn đội ngựa trở về Kim Xuyên.
Buổi chiều trong ngày đầu tiên trở về, Kim Phi đi ngang qua một huyện phủ, thì nhận được thư trả lời của Tiểu Ngọc, nói Thủy Ngọc đã được đưa đến một số quận xung quanh Quảng Nguyên, các địa chủ rất nhiệt tình và cuộc đấu giá cũng diễn ra vô cùng thuận lợi.
Các kho thóc ở khắp mọi nơi đã được bổ sung.
Cho đến lúc này, Kim Phi và Cửu công chúa mới hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì ngoài việc xây dựng cầu đường, Kim Phi còn thuê người xây dựng rất nhiều nhà máy, xưởng luyện kim ở làng Tây Hà cũng phải tăng ca để sản xuất thiết bị dụng cụ.
Chậm nhất là cuối mùa xuân năm sau, các nhà máy này sẽ lần lượt được đưa vào sử dụng.
Đến lúc đó, Kim Phi sẽ có thêm một khoản thu nhập.
Có lẽ vấn đề cứu trợ thiên tai lớn nhất đã được giải quyết, nên Cửu công chúa cuối cùng cũng thả lỏng và bắt đầu có hứng thú với việc ngao du sơn thủy.
Cuộc hành trình vốn có thể hoàn thành trong hai ngày đã bị Cửu công chúa kéo dài bốn ngày.
Vòng qua chân núi, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang ngồi chờ ở cổng làng.
"Đương gia, trên đường đi các chàng đã gặp phải phiền phức gì sao?"
Theo tính toán của nhân viên hộ tống, Kim Phi lẽ ra đã trở về vào ngày hôm kia rồi, cho dù trên đường đi chậm hơn thì cũng nên về đến nhà vào ngày hôm qua.
Tuy nhiên, cho đến tối hôm qua vẫn chưa thấy Kim Phi trở về, điều này khiến cho Quan Hạ Nhi lo lắng không thôi, sợ rằng trên đường y đã gặp phải nguy hiểm.
"Không, chỉ là trời lạnh, đường không thể đi nhanh được cho nên mới về muộn thôi."
Kim Phi nhảy xuống ngựa, cười hỏi: "Sao thế, nhớ ta sao?"
"Không biết xấu hổ!"
Quan Hạ Nhi đỏ mặt trừng mắt nhìn Kim Phi, xác nhận Kim Phi thực sự không sao mới cảm thấy yên tâm.
Sau đó cô nhớ ra mình còn chưa chào hỏi Cửu công chúa, vội vàng hành lễ với Cửu công chúa theo cách Đường Tiểu Bắc đã dạy cô: "Bái kiến điện hạ!"
"Tỷ tỷ không cần khách sáo!"
Lần trước Cửu công chúa thăm dò, đã hiểu rõ vị trí của Quan Hạ Nhi trong lòng Kim Phi, cũng không tiện ra vẻ công chúa nữa mà nhảy xuống ngựa đỡ Quan Hạ Nhi đứng dậy.
"Tỷ tỷ?"
Tim Quan Hạ Nhi đột nhiên đập mạnh.
Cửu công chúa lớn hơn Quan Hạ Nhi một tuổi, lúc mới đến làng Tây Hà, còn gọi cô là Kim phu nhân, sau này quen rồi thì gọi cô là Hạ Nhi, lần này lại gọi cô là tỷ tỷ.
Không cần nói cũng biết ý nghĩa đại diện trong đó rồi.
Quan Hạ Nhi vô thức quay đầu nhìn Kim Phi.
Kim Phi giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn trộm đồ, cúi đầu sờ mũi.
Quan Hạ Nhị liếc mắt đã hiểu được.
Kim Phi chỉ sờ mũi khi cảm thấy chột dạ, chẳng hạn như khi y thu nhận Đường Tiểu Bắc ở Quảng Nguyên, sau khi trở về y cũng có bộ dạng này.
Quan Hạ Nhi chưa bao giờ phản đối việc Kim Phi nạp thê thiếp, nhưng lần này cô bị dọa sợ.
Người này là công chúa đó!
Mặc dù trước đó khi Đường Tiểu Bắc nói đùa cũng đã từng nói Kim Phi đã thu phục được Cửu công chúa rồi, nhưng đó đều là những lời nói đùa mà thôi.