Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đồ đệ thứ hai là Chu Cẩm ít nhiều cũng theo y học được kiến thức y học trong một thời gian, nhưng sau khi nhận Vạn Hạc Minh, y vẫn luôn bận rộn, chưa bao giờ dạy dỗ cậu bé tử tế.

"Sư phụ nhìn máy dệt con vừa cải tiến đi."

Vạn Hạc Minh kéo Kim Phi đến gần máy, hưng phấn nói: "Sau khi con cải tiến, hiệu suất của máy dệt có thể tăng lên hơn năm mươi phần trăm!"

"Vậy sao?"

Kim Phi nghe vậy, nghiêm túc quan sát máy dệt trước mặt.

Cửu công chúa cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Năm mươi phần trăm tuy không nhiều nhưng cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân lực.

"Sư phụ nhìn xem!"

Vạn Hạc Minh nhanh chóng chạy đến để biểu diễn.

"Hiệu suất quả thực đã tăng ít nhất năm mươi phần trăm!"

Sau khi Kim Phi nhìn Vạn Hạc Minh biểu diễn xong, gật đầu khen ngợi: "Thằng nhóc con được đấy!"

"Ha ha, cũng là nhờ sách của tiên sinh gợi ý, con mới có thể nghiên cứu ra được!"

Vạn Hạc Minh miệng nói lời khiêm tốn, nhưng trên mặt lại đầy tự hào.

Mặc dù Kim Phi không đặc biệt dạy Vạn Hạc Minh, nhưng trước khi theo Cửu công chúa rời khỏi làng Tây Hà, y đã đưa cho cậu bé một một cuốn sổ tay kiến thức máy móc do chính y tự viết.

Vạn Hạc Minh vốn đã có tài năng về cơ khí, sau khi có sách hướng dẫn, cậu bé càng như cá gặp nước, những điều trước đây cậu bé còn chưa hiểu rõ đột nhiên trở nên sáng tỏ thông suốt, tiến bộ hơn rất nhiều.

"Sư phụ, máy mới chỉ cần cải tiến vài linh kiện là được, con đã nhờ tỷ tỷ làm xong khuôn, chỉ cần sư phụ gật đầu, hôm nay có thể sản xuất được, nhiều nhất là nửa tháng, máy mới có thể được trang bị vào nhà xưởng."

Vạn Hạc Minh hào hứng nói.

Vạn Vũ Hồng đứng ở bên cạnh cũng vui vẻ hài lòng.

Đệ đệ biểu hiện xuất sắc, cô ấy cũng cảm thấy vinh dự.

"Hạc Minh, con có thể chủ động cải tiến máy dệt, ta rất vui mừng."

Đầu tiên Kim Phi khen ngợi Vạn Hạc Minh trước, sau đó lắc đầu nói: "Nhưng máy mới không thể trang bị cho xưởng dệt được."

"Tại sao ạ?"

Sắc mặt Vạn Hạc Minh đột nhiên tối sầm lại.

Vạn Vũ Hồng và các nữ công nhân cũng đầy vẻ khó hiểu.

Cửu công chúa và Đường Đông Đông cũng đều trầm tư.

"Hạc Minh, đi, ta sẽ đưa con đi xem một thứ đồ, điện hạ, Vũ Hồng, Đông Đông, mọi người cũng tới đây luôn đi."

Kim Phi dẫn theo mấy người, mở cửa phòng thí nghiệm bên cạnh xưởng luyện sắt.

Ánh mắt Vạn Hạc Minh sáng lên, chỉ vào phòng thí nghiệm hỏi: "Sư phụ, con có thể vào được không?"

Phòng thí nghiệm này được coi là một trong những cấm địa ở làng Tây Hà, trừ Kim Phi và Quan Hạ Nhi ra, chỉ có Mãn Thương và Chu Cẩm có chìa khóa.

Ở đây có cồn dễ cháy nổ, Vạn Hạc Minh còn quá nhỏ, Kim Phi sợ cậu bé làm loạn nên không đưa chìa khóa cho cậu bé, bình thường cũng không dẫn cậu bé vào đây.

Cho nên đây là nơi mà Vạn Hạc Minh tò mò nhất.

"Có thể vào được, nhưng nơi này có rất nhiều đồ vật nguy hiểm, con đi theo ta, đừng chạm vào những thứ bên trong." Kim Phi nhắc nhở.

"Con tuyệt đối sẽ không chạm lung tung đâu." Vạn Hạc Minh vội vàng gật đầu.

"Tiên sinh yên tâm, ta sẽ trông chừng nó!" Tỷ tỷ Vạn Vũ Hồng cũng đi theo bảo đảm.

"Vậy đi vào đi."

Kim Phi đẩy cửa ra, dẫn theo mấy người đi vào phòng thí nghiệm.


Vừa đi y vừa giới thiệu nói: "Bên kia là chỗ sư nương của con và Uyển Nương điều chế hương liệu, bên kia là chỗ sư tỷ Cẩm của con tinh luyện cồn, cồn rất nguy hiểm, cẩn thận chút, ta và Cẩm Nhi không ở đây, con đừng bao giờ động vào cồn, biết chưa?"

"Biết rồi ạ!" Vạn Hạc Minh vội vàng gật đầu, sau đó chỉ vào một cánh cửa nhỏ cách chỗ để cồn không xa, hỏi: "Sư phụ, sau cánh cửa đó là cái gì vậy?"

"Ở bên trong đó là thuốc nổ, nguy hiểm hơn cồn rất nhiều."

Kim Phi nghiêm nghị nhắc nhở: "Không được sự cho phép của ta, con tuyệt đối không được chạm vào cánh cửa đó, nếu không con đừng bao giờ nghĩ đến việc vào chỗ này nữa, nhớ rõ chưa?"

"Nhớ rồi ạ!" Vạn Hạc Minh ý thức được Kim Phi thực sự nghiêm túc, liên tục gật đầu.

"Nhớ là được rồi!"

Kim Phi dẫn mấy người tiếp tục đi về phía trước, vòng qua một tấm bình phong, chỉ vào một khoảng đất trống và giới thiệu: "Đây là nơi ta và sư huynh Mãn Thương của con lắp ráp máy móc."

"Ồ!"

Vạn Hạc Minh nhìn các loại dụng cụ treo trên tường, hưng phấn nhảy dựng lên.

Đối với những người thợ mà nói, nơi này chính là thiên đường.

Kim Phi không quan tâm đến Vạn Hạc Minh mà đi tới bên cạnh khu đất trống.

Trước mặt y là một chiếc máy được dùng vải thô bọc lại.

"Đông Đông, Vũ Hồng, giúp ta mở tấm vải ra."

Kim Phi, Đường Đông Đông, và Vạn Vũ Hồng cùng nhau mở tấm vải thô ra.

Vạn Hạc Minh bị động tác của ba người thu hút, quay đầu nhìn sang.

Cậu bé đi vòng quanh chiếc máy và ngập ngừng hỏi: "Sư phụ, đây… cũng là một chiếc máy dệt sao?"

"Đúng vậy!"

Kim Phi gật đầu nói: "Hơn nữa máy dệt này có thể dùng nước hoặc gió để khởi động, tốc độ dệt vải ít nhất cao gấp năm lần so với máy dệt đang dùng trong nhà xưởng!"

"Ít nhất cao gấp năm lần?"

Đừng nói là Vạn Hạc Minh, ngay cả Đường Đông Đông cũng đều bị lời nói này của Kim Phi dọa sợ hết hồn.

"Đúng vậy, hơn nữa máy dệt này còn có không gian cải tiến rất lớn!"

Kim Phi tiếp tục nói.

"Còn có thể cải tiến?"

Đường Đông Đông hơi nheo mắt lại, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

"Sư phụ, nếu người đã sớm làm ra được máy dệt tốt hơn rồi, tại sao không đưa cho xưởng dệt dùng?"

Vạn Hạc Minh trợn mắt hỏi.

"Đây chính là đạo lý hôm nay ta muốn nói với con." Kim Phi nói: "Chúng ta có ý tưởng, có thể làm ra được thứ đó rồi, nhưng cũng không nhất thiết phải đưa vào sử dụng ngay mà phải tìm ra cơ hội thích hợp nhất, con hiểu không?"

"Không hiểu ạ." Vạn Hạc Minh lắc đầu.

"Lấy chiếc máy dệt này làm ví dụ, khi đưa nó vào sử dụng, hiệu suất sẽ gấp năm lần so với những chiếc máy dệt hiện đang sử dụng trong xưởng, nói cách khác, nếu chúng ta thay thế toàn bộ máy dệt trong xưởng bằng những máy dệt như thế này thì hai trăm người sẽ dệt nhanh như một nghìn người trước đây!"

"Vậy không phải là càng tốt sao?" Vạn Hạc Minh hỏi: "Chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn!"

"Như vậy sẽ có thêm nhiều người thất nghiệp hơn." Kim Phi bất lực nói: "Rất nhiều nữ công nhân hiện tại đang là trụ cột chính trong nhà, nếu công việc của bọn họ không còn nữa, cả gia đình họ sẽ sống như thế nào?"

"Thì ra là vậy!" Vạn Hạc Minh gật đầu hiểu ý.

"Tiên sinh cao cả!" Cửu công chúa trịnh trọng hành lễ với Kim Phi.

Cô ấy biết rằng, nếu Kim Phi trang bị chiếc máy này cho xưởng dệt, nó có thể mang lại vô số của cải.

Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy.

Sau khi làm ra được máy móc, y không lập tức trang bị đến nhà xưởng để kiếm tiền ngay, mà là để phủ bụi trong phòng thí nghiệm.

Advertisement
';
Advertisement