Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi đã từng nói với Trương Lương rằng, con người là nền tảng của mọi thứ, có con người, mới có thể phát triển lâu dài.

Cho nên Trương Lương mới không đuổi người dân đi, ngược lại sau mỗi lần tiêu diệt thổ phỉ xong, còn chia một phần lương thực cho nạn dân.

Trên đường từ Tây Xuyên trở về, nạn dân đi theo bọn họ cũng ngày càng nhiều.

Những người này sau khi đến Kim Xuyên, đã bù đắp được một số lượng lớn sự thiếu hụt công nhân trong các nhà xưởng.

“Bên phía Kiếm Môn Quan thế nào rồi? Tướng trấn thủ vẫn không chịu bàn giao lại sao?” Kim Phi cau mày hỏi: “Hay là ta qua đó một chuyến nhé?”

“Không cần, đã giành được Kiếm Môn Quan rồi.” Trương Lương lắc đầu.

“Làm thế nào mà giành lại được vậy?” Kim Phi hỏi.

“Phi ca, cái này ta biết!”

Trương Lương còn chưa kịp trả lời, Lưu Thiết đã đứng ra trước một bước, kể lại một cách sống động quá trình Trương Lương tiếp nhận Kiếm Môn Quan.

Tướng trấn thủ Kiếm Môn Quan vốn dĩ là người trong gia tộc quyền quý nào đó ở kinh thành, lúc trước làm khó Lưu Thiết, cũng chỉ là muốn đòi hỏi một số lợi ích mà thôi.

Sau đó, Cửu công chúa đã chém đầu rất nhiều quyền quý, trong đó có cả người của gia tộc đứng ở sau lưng tướng trấn thủ.

Thế là tướng trấn thủ nhận được tin báo truyền tới từ kinh thành, cho dù như thế nào cũng không được giao Kiếm Môn Quan cho quân Trấn Viễn.

Trương Lương dẫn quân Trấn Viễn tới Kiếm Môn Quan, không phải là đi gây chuyện, mà là cho người cải trang thành thổ phỉ, cướp đồ tiếp tế của đội vận chuyển đến Kiếm Môn Quan.

Lương thực tích trữ của Kiếm Môn Quan còn có thể ăn được rất lâu, cho dù không có đồ tiếp tế, tướng trấn thủ vẫn có thể chống đỡ được.

Trương Lương sẽ để cho bọn chúng dễ dàng vượt qua như vậy sao? Tất nhiên là không rồi!

Vào đêm hôm đó, kho lương thực ở bên trong Kiếm Môn Quan đột nhiên bốc cháy, thiêu rụi không còn sót lại một chút gì…

Kho lương thực bị cháy, lương thực tiếp tế cũng bị cướp, những tên lính công tử bột canh giữ cổng chẳng mấy chốc đã không chịu đựng được nữa, chỉ chống cự được hai ngày đã tự mình đi ra ngoài rồi.

Sau khi ra ngoài, Trương Lương đã dùng đao kề lên cổ tướng trấn thủ, bắt hắn làm nốt những thủ tục còn lại.

Sau khi làm xong thủ tục bàn giao, Trương Lương cũng không tiếp tục làm khó hắn, thoải mái để tướng trấn thủ rời đi.

Nhưng tướng trấn thủ vừa rời khỏi Kiếm Môn Quan còn chưa được bao xa, lại gặp phải bọn thổ phỉ, chết ở vùng núi hoang dã.

“Lương ca, huynh làm thế nào mà đốt được kho lương thực vậy?”

Đường Đông Đông tò mò hỏi.

“Chẳng lẽ tiên sinh đã sắp xếp người vào trong Kiếm Môn Quan từ trước rồi hay sao?” Cửu công chúa phỏng đoán.

Kiếm Môn Quan có địa thế hiểm yếu, tường thành vừa bằng phẳng vừa nhẵn bóng, cao thủ như Thấm Nhi còn không thể trèo qua được.

Ngoại trừ sắp xếp người vào từ trước, Cửu công chúa không nghĩ ra được Trương Lương còn có thể dùng cách gì để đốt được kho lương thực.

Tướng trấn thủ cũng nghĩ như Cửu công chúa, cho rằng bên trong có nội gián, cho nên đã chém đầu mấy tên binh lính và quan nhỏ phụ trách lương thực.

Trương Lương mỉm cười, không trả lời.

Đường Đông Đông và Cửu công chúa nghĩ không ra, nhưng Kim Phi lại lập tức đoán ra được.

Nhất định Trương Lương đã sử dụng khinh khí cầu.

Nhưng cho dù thế nào, có thể thuận lợi giành được Kiếm Môn Quan là được rồi.

Kim Phi giơ ngón cái với Trương Lương: “Lương ca, vẫn là huynh có cách.”

“Là binh pháp của tiên sinh đưa cho lợi hại.”

Advertisement
';
Advertisement